373- VÌ MÊ MỜ KHÔNG HIỂU MÀ TẠO NHIỀU ĐIỀU ĐỘC ÁC/ 1
(01:10:18) Chính
mười cái điều ác này đã đưa kiếp con người đi đến khổ đau bất tận, chịu biết
bao nhiêu gian khổ, lại còn bệnh tật, tai ương, già, chết.
Thảm trạng
của đời người là vậy, nhưng mấy ai đã biết. Nếu không có Đức Phật mở lối dẫn dắt
chúng sanh thì biết chừng nào ra khỏi sáu nẻo luân hồi đau khổ!
Vì chính
vô minh, mê mờ, không hiểu, con người đã lầm chấp mọi vật trên thế gian này là
thường còn, thường hằng; cho thân tâm của mình là cái ngã nên cố gắng bảo vệ,
nuôi dưỡng và phục vụ nó một cách điên khùng, tạo nhiều điều độc ác.
5.1- CHƯA SỐNG
ĐƯỢC VỚI LÝ VÔ THƯỜNG NÊN BỊ DÍNH MẮC CÁC PHÁP
(01:11:15) Bởi
vậy khi mà chúng ta lầm chấp cái thân này là thật, rồi những vật xung quanh
chúng ta như: bàn, ghế, nhà cửa… tất cả đều là thật, cho nên lầm chấp cái đó
mà chúng ta cố gắng, hở đồng xu nào mà làm ra được thì chạy thôi mua sắm mua sắm
dẫy đầy, nhà thì nhỏ mà chất riết rồi không chỗ chất. Giường thì chúng ta có
cái hộc rất nhỏ mà ở riết thời gian thì ngập hết, không biết đâu mà chứa cho hết!
Đó là cái
sai lầm, cái hiểu lầm vật chất. Mọi vật trong thế gian này nó đâu có thường hằng?
Mà cái bản ngã của chúng ta đâu có có? Thế mà chúng ta cứ lấy những cái vật đó
để phục vụ cho cái thân, để cho nhiều ra.
Mà hễ mỗi lần
nhiều ra như vậy, mất mát một cái gì thì tâm hồn điên đảo, buồn khổ, có nhiều
người khóc sướt mướt. Mà thử hỏi vật chất đó có cái gì mà còn tồn tại đâu mà tiếc?
Hôm nay
chúng ta mua cái vật này - như cái máy này - chúng ta xài. Thời gian năm năm,
mười năm sau nó cũ đi, rồi nó hư trong đó đi, rỉ sét hoặc này kia, đem quăng
ngoài kia không ai thèm lượm hết.
Thử hỏi nó
có thường hằng không? Mà mới mua về, đứa nhỏ nào mà lỡ làm trầy một cái là táng
trên đầu nó liền, không có nương tay chút nào hết, mà còn la mắng dữ tợn nữa,
coi cái của hơn là mạng người nữa!
Cho nên ở
đây, vừa rồi Thầy thấy có một người tiếc hai cái trứng gà mà treo con chó lên,
cứ vài ba giờ đồng hồ là đập con chó la, kêu la thảm thương mà họ không thấy sự
đau khổ của con vật. Vô tình ăn trộm có hai trứng gà mà bị đòn gần nát thân! Thầy
nghe cô Út nói bóp cái miệng máu ra nữa. Quá tội!
(01:13:06) Nghe
trước thảm trạng đó thì mình thấy: người ta thấy vật chất, thấy hai trứng gà là
quá quý. Nhưng nuốt khỏi cổ rồi có quý chỗ nào đâu? Thử hỏi ngày mai đi cầu ra
nó là cái chất gì? Nó còn như cái trứng gà nữa không? Hay hoặc nuốt khỏi cổ rồi
mửa ra thử hỏi còn ai dám nuốt nó vô nữa không? Thế mà đập con chó gần chết!
Đáng thương,
con chó cũng vì vô minh, lầm, cho nên mới đi lẽo đẽo vô ổ gà mà ăn cắp hai trứng
mà bị đòn nát thân.
Bởi vậy,
chúng ta là những người tu, đừng nhìn những vật chất. Cho nên Thầy mỗi lần mà
thấy có những cái vật gì mà quý Phật tử mua về cúng dường là Thầy thấy quá đau
khổ!
Như vừa rồi
Minh Tâm mang cái máy cưa về đã là một nỗi đau khổ. Thầy dặn cô Út: "Thôi
trả người ta đi, chịu lỗ chút ít không sao!" Rồi bây giờ đem về
Thầy một cái máy nữa! Thầy: “Trời ơi!” Thầy đi vô rừng làm sao
Thầy quải theo cho được, mà cứ cúng dường, cúng dường!
Như vậy là một
thời gian sau đây các con biết, phòng Thầy vách liếp, mà nó kê bằng máy điều
hòa không khí ở trong đó thì chắc là Thầy lạnh chắc chết!
Đời tu hành
sao mà lại cám dỗ đến thế à? Bởi vậy, khổ quá. Thầy không còn có cái nghĩ gì hết.
Tại sao chúng ta chỉ xin họ cơm ăn mà họ không cho chúng ta cơm ăn, mà họ cho
chúng ta chi những cái đồ vật nặng nề?
Các con
nghĩ, Thầy xách cái cưa tay nhỏ vầy, Thầy ra Thầy kéo một chút Thầy mệt Thầy vô
Thầy nghỉ, Thầy xách vô đâu có mệt! Đẩy một cái máy cưa ra đó, cưa có mấy gộc
cây rồi đẩy vô, nội cái đẩy ra đẩy vô không thì chắc chắn là Thầy tối đó Thầy
ngồi thiền cũng hết muốn nổi rồi. Các con hiểu không? Nó nặng quá!
Bây giờ thì
Minh Tâm nó sợ đèn đuốc của chúng ta nó hay cháy bóng rồi mấy con cứ xin Thầy
hoài, cho nên mua cái máy ổn áp như thế nào đó để cho chúng ta xài nó không có
hư hao bóng đèn. Cũng bày đặt nữa. Thầy thiệt!
Chất cả chùa
rồi bây giờ còn chất thêm. Thấy toàn là vật chất đau khổ. Đời thì người ta thêm
được cái gì thì người ta mừng lắm, nhưng mà Thầy thấy cái nhà Thầy mà nó chật
thêm Thầy thấy không có chỗ ngủ, khổ lắm!
Nhưng nói
làm sao khi người ta có tâm thành cúng dường mình. Thầy đã nói rằng y áo Thầy đủ
mặc rồi, họ bảo: "Thầy bỏ cái y áo này đi, nó ẩm hết rồi". Mà
Thầy thấy nó còn chắc thì Thầy đâu bỏ được? Mặc cho tận cùng đi, còn mặc được ấm
thân, kín thân của mình mà!
Họ bảo họ
cúng dường Thầy cái này, cái kia: "Thầy mặc đi, bỏ những cái đó
đi, để nó ngứa!" Thầy thấy mặc có ngứa chỗ nào đâu, Thầy giặt
hàng ngày.
Bởi vậy họ
phí, rất phí, họ có tiền rồi họ phí, họ bảo mình cũng phí như họ. Nhưng mà Thầy
có mồ hôi nước mắt Thầy đổ ra đâu mà Thầy phí, cho nên Thầy mặc tận cùng, chừng
nào vá không được thì thôi.
(01:16:03) Thầy
thấy Mật Hạnh xin hai bộ đồ là hai cái bộ đồ thay thôi, cho thêm cái nữa không
cất: "Con cất kiến vô trỏng, con mất công cực!". Phải
không? Các con thấy không. Cho nên cho nó hai cái khăn là nó nhận một cái thôi,
đủ xài thôi, không thèm dư. Chừng nào không có thì Thầy cho nữa mà có thì thôi,
không xin.
Thầy thấy lập
hạnh như vậy quá đúng. Cho nên nhìn trước, nhìn sau, nhìn vào trong thất nó chẳng
có gì hết, cuối cùng mới là giải thoát. Qua những cái hạnh đó đáng chúng ta noi
gương.
Và Thầy thì
Phật tử cứ nay mua cái này, mai sắm cái kia, nếu cỡ mà Thầy gật đầu, cái phòng
này quạt máy nó chạy chắc mấy con ngồi không đổ mồ hôi đâu. Nhưng mà khi mình học
Phật Pháp, mồ hôi mình đổ ra một chút để mình học được pháp thì nó thấm thía lắm,
còn mát mẻ quá mà ngồi nghe pháp chắc chắn là ngủ gục. Đó là những cái điều mà
Thầy biết.
Cho nên ở
đây quý thầy, những cái buổi trưa, cái mùa này mùa mưa nó còn mát đó, còn mùa nắng
thì quý thầy có nhiều người nói: "Thầy xin Phật tử cho mấy cây quạt
máy ở đây treo đi, mình ngồi ăn mát!”
Thôi, Thầy
nói ông Phật chắc ổng treo quạt máy ở gốc cây ấy, chứ ổng biểu ổng ăn ở gốc
cây, rồi mỗi lần đi xin ổng phải treo cái quạt máy trên cần cổ ổng đeo đi, chớ
bây giờ ổng làm sao? Các con hiểu. Cho nên, tu hành thì buông xả mà sợ nóng nực
thì phải mang quạt máy theo!
Cái cuộc đời,
Thầy thấy thiệt không có hiểu làm sao hết! Bởi vậy Thầy nói quý thầy sao mà tu
hành còn sợ nóng, sợ nực? Ông Phật nhiều khi ổng ngồi giữa đồng ăn cơm nữa, ổng
có nói gì đâu. Bởi vì ở sa mạc mà, đâu có cây!
Đó là tất cả
những cái sai của nghiệp, nó thúc đẩy cho chúng ta chạy theo những cái dục lạc
của cái thân tâm của chúng ta. Cho nên chúng ta lầm chấp nó mà nuôi dưỡng, phục
vụ nó một cách điên khùng, tạo nhiều điều ác mà chúng ta không biết.
Bởi vì mình
muốn có tiền để sắm ra những cái vật dụng đó đó, mình phải suy tính đủ cách.
Người buôn bán thì mình phải bán mình phải đo vải rồi đo thiếu người ta đi để
kiếm lời nhiều. Mà cân đậu, cân mè, cân đường thì cân bớt đi một vài khía có
làm sao đâu, người mua đâu có biết!
Bởi vì nó bớt
đi một khía, hai khía họ đâu có biết đâu, cho nên mang về, nhưng mà cuối cùng
cái lời đó là cái tội lỗi chớ không phải là cái đúng. Từ đó tạo những cái tội lỗi
gian xảo, độc ác, gian ngoa đó thì thử hỏi các con nghĩ, ai chịu những cái nghiệp
quả này?
Không phải
là từ cái chỗ mà ham tiền nhiều để cho mình sắm sửa cái này kia, nhưng mà rồi
thỉnh thoảng Thầy thấy nó hư, hư rồi cũng đem quăng, sắm cho nhiều rồi hư cũng
quăng bỏ, chớ cũng chẳng có cái gì mà lợi ích.
Bởi vì nó là
vô thường, làm sao mà nó thường hằng được. Cho nên bỏ, bỏ hết, bỏ hết, không có
còn để gì hết.
(01:18:54) Thậm
chí có người còn mơ tưởng tìm thuốc trường sanh hoặc tu hành luyện đơn để được
trường thọ sống lâu muôn tuổi.
Trời ơi! Thiệt
ra cái thân này vô thường mà tưởng nó thường. cho nên bây giờ muốn cho nó được
sống với mình hoài hoài, lâu lâu. Thôi ráng tu tập thiền đi để kéo dài tuổi thọ
từ kiếp này đến kiếp khác! Ông Phật ổng nói, ổng muốn sống bao nhiêu kiếp cũng
được, mình cũng ráng nỗ lực tu thiền để kéo dài tuổi thọ!
Thiệt ra, ăn
ngày một bữa, Thầy thấy cái kiểu mà sống như vầy Thầy cũng không ham kéo dài
thêm nữa đâu! Các con thấy ăn có ngon ngào gì nữa đâu! Hàng ngày thì đặt niệm
ăn trước mặt của mình quán xét, ăn vô khỏi cổ rồi thì nó bất tịnh toàn bộ, còn
ham đâu mà ăn! Cho nên đâu còn thích sống ở trong cuộc đời này, cái đời này còn
cái gì nữa mà thích?
Cho nên cuối
cùng được đủ duyên rồi mà các con tu hành được thì mau mau nhập Niết Bàn chớ
tham gì mà sống nữa! Các con thấy nè, ngủ thì ngủ ở trên cục đá nè, ăn thì
không có cần ngon, chỉ nuốt để mà sống thì đâu còn có cái gì nữa mà gọi là ham.
Còn ở ngoài
đời, người ta ăn là phải ngon nè, ăn ngày ba bốn bữa nè; cái gì ngon nhất ở
trong thế gian này - mỹ vị - thì có tiền là chạy đi mua về ăn, ăn thưởng thức
cho biết. Còn mình đâu có dám điều đó, một người tu thì đâu có ăn cái kiểu vậy
được. Ai cho gì ăn cái nấy để mà sống chớ đâu đi tìm những mỹ vị trên thế gian
này ngon để mà ăn?
Cho nên, sống
có còn ham thích nữa không? Không ham thích chút nào hết. Nhưng vì cái nhân Phật
Pháp còn, chúng ta phải ráng để duy trì cái tuổi thọ thêm để hướng dẫn người mà
thôi.
Cũng như bây
giờ tuổi của Thầy nó là sáu mươi mấy tuổi rồi, thì nó cũng nằm ở trong dạng thượng
thọ chứ đâu phải là trung thọ nữa. Như Thầy đã giảng các con thấy: từ ba mươi
tuổi trở lại là yểu tử, mà từ ba mươi tuổi trở lên sáu mươi thì nó là trung thọ,
mà từ sáu mươi trở lên một trăm tuổi đó là thượng thọ. Thì tuổi của Thầy thì nó
cũng đi về cái phía bảy mươi rồi.
Mà xưa có một
nhà thơ nói: người đời mà sống được bảy mươi thì rất là hy hữu rồi. Thế mà Thầy
bây giờ còn có bảy năm nữa là bảy mươi rồi thì không phải là hy hữu sao?
Nhưng mà cỡ
sức Thầy sống thêm mười năm nữa, hai chục năm nữa cũng có thể được chớ, nhưng
mà sống làm chi thêm, lê cái thân vô thường này, nay đau, mai ốm!
Thầy nói như
bây giờ cô Huệ Ân nè, nay thì nhức cái đầu, mai thì tức cái ngực, mà bây giờ chết
thì nó không chịu chết, mà sống thì nó cứ đau bệnh. Thử hỏi, nếu mà cô Huệ Ân
mà có sức thiền định: "Thôi, tao bỏ thân này tao đi cho khỏe đi!
Thử hỏi coi ở đây có làm gì ích lợi nữa đâu?” Phải không?
(01:21:45) Cho
nên, tại vì chưa có đạt được cái sức làm chủ cho nên còn giữ nó để mà chúng ta
thực hiện cho được. Vì vậy mà hàng ngày thì Huệ Ân hãy ráng cố gắng hướng tâm
tu Định Vô Lậu và luyện tập từng hơi thở.
Không cần phải
tu nhiều như cô Út dạy, chừng năm, mười hơi thở mà mỗi hơi thở đều là có sự vận
dụng cho chậm nhẹ, và đồng thời trong năm, mười hơi thở đó hướng tâm nhắc: “Hơi
thở phải ngừng đi! Đừng thở nữa! Để cho tao làm chủ cái thân này coi được
không?” Dặn nó vậy, mỗi lần mà hít thở thì cứ nhắc nó vậy. Một ngày
nào đó nó ngưng lại mà mình không chết, biết rằng mình làm chủ được cái chết rồi.
Đó thì nhớ lời
Thầy dạy. Cố gắng! Còn không bao lâu nữa mà nỗ lực tu tập cho đúng cách như vậy,
không cần phải ngồi nhiều, năm mười hơi thở mà nó dừng được thì tức là làm chủ
được sanh tử.
Nhưng
mấy ai đã làm được chỉ vì vạn pháp trên thế gian này đều vô thường.
Vạn pháp - tất
cả các pháp trên thế gian này không có một pháp nào mà thường hằng được. Cho
nên nói do chỗ hiểu biết của Phật Pháp thì chúng ta thấy vô thường. Do sự vô
thường đó thì chúng ta còn luyện đơn, còn tìm thuốc trường sanh để mà chúng ta
kéo dài tuổi thọ nữa không?
Chúng ta
không làm điều đó đâu. Điều đó là điều mơ tưởng của những người chấp ngã, của
những người thân kiến chớ không phải là của những người hiểu biết rõ các pháp.
Chúng ta được
Phật dạy cho chúng ta hiểu:
Các
pháp trên thế gian đều là vô thường, nay còn, mai mất, tan hợp như mây giữa trời.
Đó, rõ ràng
là các cái pháp ở trong thế gian này, bữa nay chúng ta thấy nhưng ngày mai nó sẽ
bị hoại diệt, do đó mà như đám mây giữa trời lúc tan, lúc hợp.
Vì vậy mà
chúng ta đã hiểu thấu suốt được cái lý này thì chúng ta hãy tu tập ở trên cái Định
Vô Lậu để chúng ta chứng được cái lý vô thường. Mà chứng được cái lý vô thường
thì chúng ta không còn bị dính mắc các pháp. Và không còn bị dính các pháp thì
tâm của chúng ta vô lậu hoàn toàn.
(01:24:02) Cho
nên các con không chịu khó tu tập cho chứng được cái lý vô thường. Vì hàng ngày
chúng ta đặt niệm, đặt các pháp trước mặt của chúng ta mà suy xét mọi sự vô thường
của nó, thì lúc bấy giờ, ngày ngày tu tập như vậy làm cho tâm của chúng ta đạt
được cái như lý vô thường.
Nghĩa là bây
giờ, các con nghe Thầy giảng thì các con hiểu được các pháp là vô thường, thân
người là vô thường, nhưng các con mới ngộ được lý vô thường nhưng các con chưa
chứng được lý vô thường.
Các con nói
thì được, các con hiểu thì được nhưng các con chưa sống được lý vô thường. Cho
nên vì vậy mà tất cả các pháp các con đều bị dính mắc. Nếu các con chứng được
lý vô thường thì các pháp các con không tiếc gì hết.
Cũng như Thầy
rũ bỏ tất cả để ẩn bóng, thì đó là Thầy đã chứng được lý vô thường Thầy mới bỏ
đi được. Còn Thầy không chứng được lý vô thường Thầy rất sợ: vô rừng đây rồi
không biết lấy gì ăn mà sống, đây rồi nó đau nó bệnh, rồi đây là cọp nó xé xác
mình, đây rồi rắn, rít độc nó cắn, rồi đau, ôm chân mà khóc ở trong rừng, nó
bao nhiêu cái mà nó làm cho Thầy không thấy nó vô thường.
Còn Thầy thấy
nó vô thường, Thầy chẳng ngại chút nào hết. Vì nó vô thường, có chết cũng là vô
thường.
Còn các con
có dám vậy không? Tức là các con chưa chứng được lý vô thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét