374- VÌ MÊ MỜ KHÔNG HIỂU MÀ TẠO NHIỀU ĐIỀU ĐỘC ÁC/ 2
5.2- KHÔNG
HIỂU LÝ DUYÊN HỢP NÊN KHÔNG THẤY DIỄN BIẾN NHÂN QUẢ
(01:25:31) Vì
vô minh không hiểu lý duyên hợp…
Đó, bây giờ
tức là các con thấy Đức Phật đã dạy chúng ta biết được cái duyên hợp của các
pháp, nó hợp ra nó mới thành. Một cái máy này nó phải do những cái vật dụng gì
nó mới hợp nhau mới thành cái máy này, chớ nó đâu có một vật duy nhất mà nó
thành được!
Cũng như cái
thân của chúng ta, nó phải là đất, nước, gió, lửa nó mới hợp lại thành cái thân
chúng ta. Cũng như cái nhà này nó phải có những cây rồi những cột, kèo, rồi những
liếp, những tôn nó mới kết lại nó mới thành cái nhà. Nó do cái duyên hợp nó mới
thành.
Cho nên có
người hỏi: “Tóc có phải là Thầy không?” Thì đâu phải Thầy là
tóc, phải không? “Xương có phải là Thầy không?” Cũng đâu phải
là Thầy! Có người hỏi: “Da có phải là Thầy không?” Cũng đâu phải
là Thầy. Người ta hỏi: “Cái y của Thầy có phải là Thầy không?” Đâu
phải Thầy!
Hỏi tất cả
toàn bộ trong thân Thầy, cái nào cũng không Thầy hết, nhưng mà hợp lại thì đó
là Thầy. Phải không? Các con thấy, đó là lý duyên hợp.
Mà khi hiểu
biết được lý duyên hợp thì chúng ta biết vạn vật trong thế gian này đều là do
duyên hợp mà thành, không có một chất nguyên tử duy nhất của nó mà thành được.
Đó thì như vậy
là chúng ta đã biết được lý duyên hợp của các pháp, cho nên chúng ta thấy hoàn
toàn là không có một vật gì thường hằng được. Nó có hợp rồi nó phải tan.
Vì vậy mà Phật
đã dạy chúng ta Mười Hai Nhân Duyên đó, mười hai cái duyên mà nó hợp lại, nó
thành ra một cái thế giới: Cái thế giới đau khổ, cái thế giới hữu hình. Mà mười
cái hai duyên này nó tan hoại, thì cái giới đau khổ nó hết và cái thế giới hữu
hình nó hoại diệt. Đó là bài Thập Nhị Nhân Duyên, để cho biết, nó không còn có
một cái vật cái gì, không còn có một cái thứ gì mà vô hình ở trong đó nữa.
Cho nên thậm
chí như người ta xây dựng cái linh hồn, thì đạo Phật đã xây dựng trên Thập Nhị
Nhân Duyên là cái lý duyên hợp, làm cho thấy cái thế giới siêu hình không có.
Đó là cái xác định của đạo Phật rất rõ ràng.
…nên
không thấy nghiệp lực…
Thầy đọc lại:
Vì vô
minh không hiểu lý duyên hợp của vạn pháp, nên không thấy nghiệp lực diễn biến
trên lộ trình nhân quả…
Đó, các pháp
này nó hợp lại thì nó thành, thì do cái nghiệp đó nó mới tạo ra những cái nhân
quả của nó, cái nhân duyên của nó. Rồi từ cái nhân duyên đó, cái nghiệp lực nó
thúc đẩy đi ở trên cái diễn biến của lộ trình nhân quả.
Thí dụ như
bây giờ Thầy không nghiền rượu nè, rồi bắt đầu Thầy lần lần Thầy quen với rượu
rồi Thầy ghiền rượu nè. Rồi bắt đầu từ đó Thầy mới tạo ra cái nghiệp này, nghiệp
kia, nghiệp nọ, cái nhân này, nhân kia, cho nên đó nó diễn biến trên cái lộ
trình nhân quả.
Mà diễn biến
ở trên cái lộ trình nhân quả đó thì nó dẫn dắt con người chúng ta như thế nào?
… kiếp
này đến kiếp khác.
(01:28:17) Các
con thấy rất rõ mà! Cho nên, khi mà kiếp này qua rồi thì những cái gì mà trong
hiện tại bây giờ các con có là nó tan hoại hết. Thậm chí như tình thương của
các con đối với các con nó cũng mất luôn.
Bây giờ Thầy
đặt thí dụ như cô Diệu Hồng nè, cô Huệ Ân nè, các con có mấy đứa con nè. Mà khi
bỏ cái thân này rồi thì cái tình thương của các con nó tan hoại theo với cái
thân xác của các con, nó mất tiêu luôn hết. Từng lúc, từng lúc nó tan biến dần
dần, nó mất tiêu hết.
Thì lúc bấy
giờ các con chỉ sanh ra (là) một đứa bé thơ ở bên kia, ở bên cái nơi nào đó, ở
cái chỗ nào đó, thì các con đâu còn biết rằng con của mình đang ở đây tu, hoặc
là đang ở Long Hải làm những công việc để sống?
Mình đâu còn
thương, đâu còn biết nữa, hết biết rồi. Toàn bộ, hoàn toàn là đoạn lìa hết tất
cả những tình cảm của các con đối với những người đang hiện sống.
Cho nên các
con thấy, người đi tu người ta đoạn dứt như là người ta đã chết, do đó mà người
ta mới thực hiện con đường giải thoát này được. Không đoạn dứt được như vậy,
khó mà đi đến nơi đến chốn.
Bởi vì nhân
quả nó luôn luôn nó diễn biến:
… từ
kiếp này đến kiếp khác, liên tục không bao giờ dứt. Thân tâm này vừa tan hoại,
kế nối tiếp thân tâm khác; như cây đuốc này vừa tắt, nối tiếp cây đuốc khác. Cứ
mãi tiếp nối như vậy suốt thời gian vô tận…
Nghĩa là cái
thời gian mà không có thể nói rằng một kiếp, hai kiếp hay ba kiếp, mà nó vô tận,
nó mãi mãi như là một cái vòng tròn không bao giờ có một cái lối ra.
… mà
không có một lộ trình nào giải thoát ra khỏi nó.
Đó thì các
con thấy, chúng ta đang bị đi vào trong cái quỹ đạo của nhân quả, của nghiệp, của
các pháp duyên hợp, cho nên chúng ta muốn ra không ra được, nó đi trong cái lộ
trình đó.
Cũng như các
con thấy, mặt trời nó phải đi trong cái quỹ đạo của mặt trời, mà mặt trăng nó
phải đi trong cái quỹ đạo của mặt trăng mãi mãi muôn đời muôn kiếp. Mà các con
có sanh ra đời nay, từ thời Đức Phật cho đến bây giờ chúng ta nhìn thấy mặt trời
thì nó vẫn đi trong cái quỹ đạo của mặt trời, mà mặt trăng thì nó cũng phải đi
trong cái quỹ đạo của mặt trăng, nó không bao giờ ra được.
Thì con người
chúng ta sanh diệt, sanh diệt nó cũng đi ở trong cái quỹ đạo của nhân quả, nó
không bao giờ dứt được.
Cho nên, muốn
mà dứt ra cho được thì chúng ta phải tu tập như thế nào? Làm sao? Đó là một cái
điều rất là phải nỗ lực chớ không, lơ mơ thì nó dẫn lôi chúng ta mãi mãi trong
đó.
Mỗi kiếp
người sanh ra phải chịu biết bao quả báo đau khổ do chính hành động thân, khẩu,
ý của họ…
Nghĩa là
mình sanh ra, mình thọ những cái quả báo của những cái hành động của cái kiếp
trước của mình. Bây giờ cái hành động kiếp này mình cũng tạo ra những cái quả
báo đó nữa, hơn nữa, rồi mình chịu lấy những cái quả báo cho kiếp tới của mình
nữa.
Nhưng đâu có
ai biết được, luôn luôn cứ than khổ, cứ than thân, trách phận mình:
"Sao người ta giàu, mình nghèo?"; "Sao người ta lên xe, xuống ngựa,
còn mình đi bộ hoài, không xe không cộ gì hết?"; mình than thân, trách
phận: "Sao người ta làm vua, mình cứ làm tôi tớ người ta
hoài?"
Đó là những
cái mà mình không thấy được cái chu kỳ, cái chu vi của cái nhân quả, nó đang diễn
biến ở trên cái vòng tròn đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét