348- NHỮNG ĐIỀU CẦN THÔNG HIỂU VÀ ĐOẠN DỨT/ 3
4.2- THÂN
NHIỀU BỆNH TẬT DO NGHIỆP LÀM ĐAU KHỔ CHÚNG SANH
(40:31) Đây,
bây giờ chúng ta sẽ đọc cái sự so sánh kế đến để chúng ta thấy được Đức Phật dạy
cho chúng ta biết là cái người cư sĩ như thế nào mà bệnh nhiều bệnh ít đây?
Đây, Đức Phật
dạy:
Nếu có
người đàn ông hay đàn bà, tánh hay đánh đập làm đau khổ chúng sanh bằng tay, bằng
gạch, bằng gộc, bằng roi, bằng đao kiếm…
Nghĩa là giả
dụ như mình có một đứa đầy tớ ở trong nhà nè, hay hoặc là con cái trong nhà
mình, hay hoặc vợ con mình đi nữa, mình tức giận cái mình đánh nó một bạt tai
đi, đó là làm đau khổ nó đó.
Con cái của
mình, mình giận quá mình đá, mình đạp nó. Hay hoặc là những người tôi tớ trong
nhà của mình, nó làm cái gì không vừa ý, hay lỡ tay làm rớt một cái ly, một cái
tách gì bể đó, rồi chúng ta vì tiếc của mà chúng ta không nương tay đánh, đạp,
đá người tôi tớ trong nhà.
Đây là Thầy
nói con người với con người, còn những con vật chúng ta đâu có thương xót gì
đâu!
Lúc tuổi trẻ,
Thầy thấy mấy cháu trai cũng như cháu gái bắt dế, rồi bắt con vật này con vật
kia để cho nó đá nhau, nó cắn nhau; như cá cũng vậy, làm cho chúng đau khổ.
Rồi dùng
roi, dùng gậy mà đánh đập con chó, con gà, con mèo. Thầy thấy, nhiều khi nó vô
tình ăn vụng thì chúng ta lại lấy roi, lấy gậy đập, phang nó. Nhiều khi nó chết,
rồi nhiều khi nó bị gẫy chân, què cẳng, đau đớn mà chúng ta không thấy những
cái điều đó.
Do cái hành
động, cái tánh hay đánh đập làm đau khổ chúng sanh bằng tay, bằng chân, bằng gạch,
bằng đá, bằng roi, bằng đao kiếm như vậy đó, thì do cái nghiệp mà hay tạo những
cái sự đau đớn cho loài chúng sanh như vậy, thì cái người đó họ bỏ cái thân
này, rồi họ sanh vào cái nơi cõi dữ, ác thú.
Do sanh vào
cái cõi dữ, cõi ác thú đó thì suốt đời trong cái địa ngục đó họ thọ lấy những
cái sự đau khổ hành hạ ở trong cái thân của họ cho đến khi họ được sanh làm người.
Họ sanh ra làm người thì họ bệnh hoạn suốt đời họ. Họ bệnh rất nhiều, chớ họ
không bao giờ mà, ít khi mà được mạnh khỏe.
Do vì vậy mà
chúng ta thấy có người bệnh liên miên bất tận mà không thấy hết đó, đó là những
cái điều kiện là họ đã tạo những cái hành động làm đau khổ chúng sanh, trong đó
có con người ở trong đó nữa.
(43:40) Bằng
ngược lại mà chúng ta, không lúc nào mà chúng ta đánh đập hay hoặc làm đau khổ
chúng sanh, cũng như mình đi mình tránh, mình không đạp con kiến gãy chân, gãy
giò, thì đó là mình không có làm đau khổ chúng sanh.
Vô tình mình
cũng làm đau khổ chúng sanh. Nhiều khi chúng ta thấy những con cuốn chiếu nó
bò; con vật nó rất hiền lành, thấy nó chân cẳng nhiều, nó không cắn, nó không
làm cho mình đau khổ; thế mà mình vô tình mình đi kinh hành, mình vô tình mình
đạp trên nó nghe cái "rốp".
Rồi nhìn lại
mình thấy nó quằn quại, nó đau đớn, trong người nó tiết ra nước, mình thấy như
là máu ở trong người mình chảy ra, mình thấy mình rất là thương xót, đau đớn.
Một cái người
tu hành của mình vậy, nhưng người ngoài thế gian họ thấy vậy họ có thương xót
không? Họ còn lấy cây, lấy gậy gộc họ đập cho nó chết nữa: "Con vật
này dơ bẩn! Con vật này thế này, thế khác", họ còn đập cho nó chết
nữa, chớ họ đâu có nghĩ như chúng ta nghĩ!
Cho nên cái
tâm của họ, do cái chỗ đó mà họ sanh ra làm người, họ rất nhiều bệnh tật. Cho
nên xét qua cái người nào sống trong thế gian này có nhiều bệnh tật cũng đều do
cái chỗ hành động mà chúng ta đã vô tình hoặc là hữu ý đó mà chúng ta làm đau
khổ bằng tay, bằng chân của chúng ta đối với chúng sanh.
Như vậy khi
được học cái bài này rồi thì chúng ta sẽ từ giã, tức là chúng ta sẽ từ bỏ,
chúng ta dứt trừ cái hành động làm đau khổ chúng sanh.
Nghĩa là con
cái trong nhà của mình có sai, có làm không đúng cái gì đó, mình cũng không nên
lấy tay mình tát nó nữa. Cái hành động mà làm cho nó đau một chốc lát đó mà sau
này mình sẽ bị bệnh hoạn, thì nó lại càng đau hơn biết bao nhiêu!
Đó, cho nên
chúng ta tránh cái nghiệp khổ đau đó cho chính bản thân mình thì mình đừng làm
khổ đau ai cả hết. Vợ con nó có làm cái điều gì sai quấy, do nhân quả để nó gặt
hái, mình cũng không vì đó mà mình lại đánh, đạp nó, thì tạo cho chúng ta có
cái nghiệp thân chúng ta sau này sẽ mang lấy những cái bệnh hoạn, khổ đau.
Ngược
lại chúng ta thực hiện không đánh, không đập, không làm đau khổ chúng sanh như
vậy thì chúng ta ít bệnh hoạn và không có bệnh hoạn.
Đó thì, chắc
có lẽ là đời chúng ta, chắc chắn là chúng ta có nhiều sự kiện mà chúng ta đã
làm đau khổ chúng sanh, chưa chắc đã là chúng ta không có người nào không làm
đau khổ chúng sanh.
Vì vậy mà
chúng ta hiểu, đời trước chúng ta khi chưa biết Phật Pháp, chắc chắn chúng ta
phải có làm những điều gì đau khổ, cho nên hiện giờ thân của chúng ta phải có
những sự bệnh tật, không thể nào tránh khỏi. Do nhân quả nghiệp báo mà chúng ta
phải vay trả, bây giờ chúng ta vui vẻ mà trả những cái bệnh tật, chớ đừng nên
buồn.
Có nhiều người
cứ nghĩ rằng: "Đời nay tôi làm lành, làm thiện, mà tôi đâu có gì
làm ác đâu, tôi luôn luôn tôi thương xót mọi người, tôi làm việc từ thiện, bố
thí, mà sao thân tôi khổ như thế này?"
Trong tuổi
trẻ, lúc nhỏ chúng ta chưa hiểu biết, nhiều khi chúng ta bắt hai con kiến vầy,
chúng ta ngắt chân, ngắt càng nó nữa. Nhiều khi chúng ta đi ra biển bắt mấy con
còng, mấy con dã tràng, rồi chúng ta chơi, chúng ta ngắt chân, ngắt giò nó. Đó
là những cái mà chúng ta làm nó đau khổ.
Vô tình,
nhưng mà bây giờ chúng ta thọ lấy những cái bệnh thì chúng ta trách ai đây? Có
phải do từ hành động của chúng ta làm đau khổ chúng sanh mà bây giờ chúng ta phải
thọ lấy những bệnh tật? Thì chúng ta làm sao mà chúng ta than phiền trách ai?
Đó là nói về
cái thân bệnh của chúng ta, bệnh nhiều bệnh ít là do cái nghiệp làm đau khổ
chúng sanh mà trong cái bài kinh này Phật đã dạy rất rõ ràng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét