347- NHỮNG ĐIỀU CẦN THÔNG HIỂU VÀ ĐOẠN DỨT/ 2
4.1- THÂN YỂU
TỬ DO NGHIỆP SÁT SANH
(30:45) Khi
một người đàn ông hay một người đàn bà tàn nhẫn giết hại chúng sanh; tay lấm đầy
máu; tâm chuyên sát hại, đả thương; lòng không có chút từ bi biết thương xót
loài vật; do nghiệp sát sanh ấy thành tựu…
Nghĩa là ở
đây, Phật muốn nói cái nghiệp mà giết hại chúng sanh, đả thương làm cho chúng
sanh chết chóc mà tâm lòng không thương xót chút nào đó, thì khi mà nó đã thành
cái thói quen rồi, cái thói quen giết hại đó, cho nên ở đây Phật nói câu nói
như thế này: “Do nghiệp sát sanh ấy thành tựu” - hay là thành
đạt.
"Thành
tựu" tức
là nó thành cái thói quen rồi, tức là nó thành cái nghiệp rồi, thì lúc bấy giờ
đó, cái người đó sau cái kiếp sống này, họ bỏ cái thân này đi, họ bị chết đi
thì họ sẽ đi về đâu đây?
… họ
sẽ vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục của họ.
Sau thời
gian mà sống trong những cái cảnh giới của loài súc sanh, ở cảnh giới của sự
đau khổ của địa ngục, ở cảnh giới của ác thú - của những thú dữ đang giết chóc
lẫn nhau, thì lúc bấy giờ, trải qua nhiều đời nhiều kiếp họ mới được sanh làm
người.
Thì cái người
mà họ sanh ra, thì cái nhân của họ trước kia - cái nghiệp họ đã tạo mà nó đã
thành tựu thành cái nghiệp rồi đó, thì con người họ sanh lên họ yểu tử.
Nghĩa là có
người mà mới vào trong bào thai chừng một tháng, hai tháng là đã bị trôi thai.
Có người thì vừa sanh ra đã là yểu tử rồi. Rồi có người sanh ra thì được ba, bốn
tháng; có người sanh ra được một, hai tuổi; có người sanh ra được mười một, mười
hai tuổi rồi xe đụng hoặc là bệnh tật chết.
Có người thì
sanh ra được hai mươi tuổi chết, có người thì sanh ra được năm sáu chục tuổi chết.
Có người thì trường thọ, một trăm tuổi chết.
Đó thì, cái
chết đó là do cái chỗ mà chúng ta đã sát hại chúng sanh cho nên chúng ta bị yểu
tử. Cho nên vì vậy mà cái tuổi của những người yểu tử này họ không được trên ba
mươi tuổi.
Nghĩa là cái
khoảng từ ba mươi trở lại thì họ là yểu tử, nghĩa là chết từ hai mấy tuổi trở
xuống, mới ở trong bào thai, đó là yểu tử. Còn trên ba mươi tuổi thì họ trung
thọ, từ đó trở lên cho tới sáu mươi là trung thọ. Còn từ sáu mươi trở lên nữa
là thượng thọ.
Cho nên có sự
phân chia để thấy được sự yểu tử là từ cái tuổi ba mươi trở lại thì chúng ta biết
cái dạng đó là dạng yểu tử.
(33:56) Nếu
có người đàn ông hay người đàn bà từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, tay không
bao giờ lấm máu chúng sanh, luôn có lòng từ bi thương xót đến hạnh phúc tất cả
chúng sanh, các loài hữu tình; do nghiệp ấy thành tựu…
Tức là thành
cái nghiệp thiện đó đó, cái nghiệp mà không giết hại chúng sanh.
… sau
khi họ bỏ thân thì họ sanh vào cảnh thiện…
Cái cõi giới
thiện nghĩa là cái cõi giới tốt, không có cái ác pháp ở trong đó.
… hoặc
là sanh vào cõi trời, và sau cùng thì họ được sanh làm người, và người của họ
được trường thọ, tuổi từ trên sáu mươi cho đến trăm tuổi.
Đó là họ được
trường thọ,
Con đường
ấy đưa họ đến trường thọ - con đường không sát sanh, không giết hại chúng sanh.
Như vậy bây
giờ Phật so sánh cái bài này để làm gì? Để nhắn nhủ người cư sĩ chúng ta: Tay
chúng ta đừng lấm máu, tâm chúng ta thường thương xót chúng sanh.
Dù cái loài
nhỏ nhất như côn trùng, sâu bọ cho đến những cái loài lớn nhất như sinh mạng của
con người, chúng ta đừng có đoản mạng, đừng có giết hại chúng, đừng có làm đau
khổ chúng để cho chúng ta sanh làm người hoặc là ở cõi trời, hoặc là cõi thiện
nào đó, chúng ta cũng hưởng được cái thân nó không yểu tử, cái thân nó được yên
ổn mà không có sự đau khổ trong đó.
Đó là chúng
ta đã hiểu như vậy thì chúng ta phải tu cái pháp nào đây? Tức là ở đây Phật dạy
chúng ta phải dứt bỏ, phải từ bỏ, nghĩa là dứt bỏ những gì phải dứt bỏ. Đó là
chúng ta hiểu, hiểu tức là chúng ta thông rồi.
Mà chúng ta
biết rằng, cái hành động chúng ta giết hại chúng sanh đó thì nó sẽ đưa đến
chúng ta thọ mạng yểu tử, cho nên chúng ta thấy cái điều đó là điều không tốt.
Và cái điều đó làm cho chúng sanh đau khổ, khổ sở, vì chính chúng ta bị ai đánh
đập, bị người ta giết mình thì mình cũng đau đớn, mình cũng khổ sở, mình cũng
ham sống.
(36:58) Thì
mình suy tư như vậy, mình thông suốt, cho nên mình phải đi vào cái giai đoạn thứ
ba để mà chúng ta dứt bỏ những gì phải dứt bỏ. Nghĩa là dứt bỏ không sát sanh nữa,
từ đây về sau chúng ta không sát sanh nữa. Và cũng từ đây về sau chúng ta không
ăn thịt chúng sanh nữa, vì chúng ta ăn thịt chúng sanh thì chúng ta phải giết
chúng sanh.
Cho nên
chúng ta biết được như vậy, chúng ta đem hết cái lòng từ của chúng ta biến mãn
khắp chúng sanh: Con kiến đi trên mặt đất chúng ta đi dè dặt không đạp, vì lỡ đạp
chúng gãy giò, gãy chân, chúng đau, chúng khổ cũng như chúng ta bị gãy giò, gãy
chân cũng đau, cũng khổ.
Cho nên từ
cái suy nghĩ đó mà chúng ta thấy mọi vật hữu tình, mọi vật mà có sự hoạt động gọi
là động vật thì cái loài vật nào cũng có sự đau khổ, có sự nhức nhối cũng như
chúng ta vậy. Cho nên chúng ta không bao giờ có thể làm đau khổ từ cái loài vật
nhỏ cho đến loài vật lớn.
Thậm chí như
con muỗi, con mòng, nó đi tìm máu của chúng ta để mà sống, vô tình, nó đâu có
ngờ rằng chúng ta sẽ mạnh tay đập chúng, giết chúng đi. Cho nên khi chúng ta tu
hành, chúng ta phải có mùng ngăn cách.
Chúng ta
không bố thí máu cho chúng vì chúng ta biết rằng cái cơ thể chúng ta không thể
nào thừa thãi mà bố thí cho chúng được. Cho nên chúng ta kiếm cách ngăn cản
chúng mà không giết hại chúng, để chúng đi tìm những cái thực phẩm khác mà sống.
Đó là chúng ta không nỡ tâm mà làm cái điều ác, lấm máu của chúng ở trong bàn
tay của chúng ta.
Do vì vậy mà
chúng ta phải thực hiện cái điều thứ ba là dứt bỏ những gì cần phải dứt bỏ.
Đến đây quý
thầy đã hiểu rõ sự dứt bỏ của chúng ta. Vậy thì chúng ta biết rồi thì chúng ta
phải cố gắng mà dứt bỏ cái điều kiện sát sanh. Và cũng từ đây về sau các cư sĩ,
các vị cũng cần phải nỗ lực thực hiện không giết hại chúng sanh nữa, không làm
đau khổ chúng sanh nữa, và không ăn thịt chúng sanh nữa. Điều đó là điều cần
thiết.
(38:09) Chúng
ta không ăn chay, nhưng vì lòng thương của chúng ta mà chúng ta không nỡ ăn thịt
của chúng sanh, chớ không phải chúng ta ăn chay.
Bởi vậy, Đức
Phật không có dạy các vị Tỳ Kheo ăn chay mà Đức Phật chỉ dạy các vị Tỳ Kheo ăn
thịt động vật thì không thấy, không nghe, không nghi mới ăn, mà thấy, mà nghe,
mà nghi thì không ăn.
Và đồng thời,
cái bài kinh đó thì Phật lại dạy tiếp: Khi chúng ta ăn một cái thực phẩm thì
tâm từ bi của chúng ta phải biến mãn khắp chúng sanh. Mà tâm từ bi biến mãn khắp
chúng sanh thì trong thực phẩm chúng ta có cái sự chết chóc, có cái sự đau khổ
trong đó thì chúng ta còn ăn được nữa không?
Cho nên Phật
đâu cấm chúng ta ăn thịt, nhưng chúng ta không ăn là tại vì tâm từ bi của chúng
ta. Cho nên, Thầy xét qua bài kinh Jivaka này, Thầy thấy rằng: Đức Phật dạy
chúng ta ăn chay trên ăn chay chớ không phải là ăn chay như người ta nghĩ rằng
mình ăn chay là mình làm những cái món chay mình ăn.
Cho nên hầu
hết có một số người nghĩ rằng mình ăn chay, mình làm đùi gà nè, mình làm sườn
nè, mình làm mắm chay nè, mình làm những miếng thịt heo chay nè, đều là bằng bột,
bằng đậu, bằng những cái rau cải, mà hình thức của nó là những cái hình thức của
loài vật.
Thì khi mà
thấy những cái hình thức như vậy mà một người tu theo đạo Phật thì chắc chắn là
người ta không ăn rồi. Nhưng mà cái người mà nói gọi ăn chay thì họ nói: "Trong
này hoàn toàn đậu hũ không à, không có gì hết, chớ không phải là thịt cá
đâu!"
Cho nên cái
người ăn chay thì họ thấy cái món này là ăn chay không có thịt cá cho nên họ
ăn, mà họ không thấy hình dáng của một cái đùi gà, một cái đầu gà hoặc một cái
đầu vịt mà họ giả tạo họ làm ra. Thì như vậy đối với Đức Phật mà thấy như vậy
là Đức Phật không ăn. Cái hình dáng đó là cái hình dáng đau khổ, cái hình dáng
chết chóc.
Đó, chúng ta
mới thấy được cái điều mà Đức Phật dạy, chúng ta ăn chay trên cái tâm từ bi chớ
không phải dạy ăn chay trên cái ăn chay đâu, mà dạy chúng ta siêu việt hơn.
Thế mà có
người lầm lạc lại đi ăn thịt chúng sanh mà gọi là tu, đệ tử của Phật, đệ tử xuất
gia của Phật!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét