349- NHỮNG ĐIỀU CẦN THÔNG HIỂU VÀ ĐOẠN DỨT/ 4
4.3- THÂN XẤU
XÍ DO NGHIỆP SÂN HẬN
(46:42) Bây
giờ chúng ta tiếp tục, chúng ta sẽ nghiên cứu và đi tới để hiểu những cái gì mà
chúng ta cần phải dứt bỏ đây, rồi sau này chúng ta còn phải những pháp tu tập.
Đây là những cái điều kiện mà chúng ta cần phải hiểu để mà chúng ta dứt bỏ đây:
Nếu một
người đàn ông hay một người đàn bà tánh hay phẫn nộ, nhiều phật ý; bị nói đến một
chút thì bất bình, phẫn nộ, sân hận, chống đối; tỏ vẻ phẫn nộ, bất mãn.
Đó là cái
hành động, mà cái tánh tình phẫn nộ đó. Nghĩa là luôn luôn lúc nào cũng phật ý
mình, ai nói ra cái gì cũng phật ý mình, cho nên khi mà bị nói đến một chút thì
sân ầm ầm lên, phẫn nộ lên, sân dữ tợn lên, rồi tỏ vẻ chống đối đủ mọi cách, thậm
chí như còn đánh lộn với người khác nữa. Rồi nếu không thì bất mãn, không muốn
ăn, không muốn ở trong cái nhà này nữa, đó là những cái điều kiện mà tỏ vẻ như
vậy đó.
Do cái nghiệp
đó thì cái người đó họ sẽ có những cái quả nào đây? Đây, Đức Phật đưa ra để cho
chúng ta thấy rất rõ ràng:
Do
nghiệp ấy đã thành tựu…
Tức là nó
thành cái nghiệp rồi đó.
thì
khi thân này hoại…
Tức là họ chết.
… thì họ sanh vào cái cõi dữ,
cõi ác thú, địa ngục.
Nghĩa là họ
sanh vào cái cảnh giới khổ đau nhất mà Đức Phật gọi là địa ngục.
Rồi
sau đó họ được sanh làm người. Khi làm người thì mặt mày họ thô xấu.
Đó, bây giờ
mình thấy người nào mà mặt mày không đẹp đẽ, không có trang nghiêm, không có những
cái tướng, vẻ tốt thì đó là những cái người đã có những cái sân hận, những cái
phẫn nộ dữ tợn cho nên họ mới có cái thân hình xấu, cái gương mặt xấu xí.
Đó thì hôm
nay cái bài kinh này để chúng ta thấy, nhìn ở trong chúng ta, người nào mà có
gương mặt xấu xí, có thân hình gù, có thân hình tật nguyền, không được đẹp đẽ,
tướng thì không được cao đẹp, do đó thì chúng ta thấy họ có những cái phẫn nộ,
có những cái dữ tợn ở trong lòng của họ, có những cái bất mãn, có những cái sự
bất bình, có những sự đối phó, chống lại.
Đó là họ tạo
cho họ có cái thân hình xấu xí, họ tạo cho họ có cái gương mặt không đẹp đẽ: Răng
hô, mặt rỗ hoặc là trán vồ, tất cả những cái thân, cái mặt của họ là do những
cái hành động dữ tợn, phẫn nộ của họ mà ra.
Đây là
con đường đưa đến để cho con người có một thân hình xấu xí.
(49:58) Ngược
lại, có những cái điều gì chúng ta không phẫn nộ, không phật ý, lúc nào chúng
ta cũng nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng thì lúc bấy giờ chúng ta sẽ sanh lên
làm người có cái gương mặt đẹp đẽ, tướng hảo quang minh, không còn xấu xí nữa.
Đó là
ngược lại, con đường đưa đến chúng ta có được cái thân người đẹp đẽ, tốt đẹp.
Đó thì như vậy,
qua cái bài kinh này thì chúng ta thấy cái sự phẫn nộ, cái sự sân hận của chúng
ta có tốt không? Không tốt.
Vậy từ đây về
sau chúng ta phải nỗ lực, nhất là người cư sĩ, chúng ta chung đụng ở trong gia
đình quá nhiều: Con cái, rồi vợ con, rồi tới bè bạn, rồi tới hàng xóm, những
người thân, thậm chí như cha mẹ. Thì chúng ta thấy rằng cái phẫn nộ này nó sẽ
đem đến cái hậu quả cho chúng ta là những con người tật nguyền, xấu xí, không
có còn đẹp đẽ nữa.
Cho nên
chúng ta phải nỗ lực mà thực hiện. Đừng có phẫn nộ, đừng có sân hận, mà luôn
lúc nào chúng ta cũng nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng trong mọi hoàn cảnh, mọi
ý nghĩ của người khác, mọi tư tưởng của người khác, thì như vậy chúng ta sẽ tự
tạo cho mình sau này có một thân hình rất là đẹp đẽ.
Đó là cái sự
so sánh. Những bài pháp này là bài pháp để cho người cư sĩ tu, bởi vì tu trong
các đối tượng của mình nó có sẵn sàng. Còn người tu sĩ giờ họ sống trong rừng,
họ sống ở trong cái cảnh như mình đây, làm sao có sân hận, có phẫn nộ đâu!
Cho nên trước
khi mà chúng ta đi vào trong cái cảnh xuất gia rồi, thì chúng ta đã thực hiện
được những cái dứt trừ, những cái bỏ cái sân hận, cái phẫn nộ này, thì như vậy
là chúng ta đã tạo được cái duyên tốt cho gia đình, cho chính bản thân của
mình, không làm khổ mình, không làm khổ người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét