280- TU TẬP KHÉO LÉO, VỪA PHẢI ĐỂ AN TRÚ
(23:55) Phật
tử 4: Thầy cho con hỏi về cái đi kinh hành, đặc tướng của con thì con thấy
là, con đi từng bước nó không bị chậm lắm, nó vừa phải, thì con mới nhiếp được
tâm con, sáu căn con tập trung vào cái bước chân đó, có đúng, có được không hả
Thầy?
Trưởng
lão: Được con.
Phật tử 4: Con mà đi nhanh thì con không tập
trung được kỹ.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Phật tử 4: Con thấy đi càng chậm thì nó lại
càng nhiếp tâm được hơn.
Trưởng
lão: Càng dễ. Nhưng
mà chậm quá thì nó thừa, nó cũng không được.
Phật tử 4: Con vừa phải thôi Thầy.
Trưởng
lão: Thì nó vừa, thì
cái gì nó cũng vừa đúng, nó không thừa ở bên sức tập trung, mà nó không thừa
cái chỗ hành động, thì hai cái này nó phối hợp với nhau nó nhịp nhàng, thì con
thấy nó an trú được. Bởi vậy Thầy nói chỉ cần an trú thôi. Cái khéo léo của mấy
con tu sao mà được an trú là Thầy mừng. Mà không an trú…
Phật tử 3: Hơi thở cũng an trú, mà đi kinh
hành cũng an trú.
Trưởng
lão: Cũng an trú. An
trú ở trong đó.
Phật tử 3: Tu càng lâu thấy càng ngày nó khỏe
hơn phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đó, đúng đó. Nó
khỏe hơn. Rồi càng ngày thấy nó mập ra, tâm hồn vui vẻ, nó không có thấy khổ cực.
Đó thì đúng. Mà tu riết buồn rầu, rồi nhớ nhà đó, thì coi trật.
Phật tử 3: Thành ra con thấy đó là quá ức chế
rồi đó Thầy.
Trưởng
lão: Nó ức chế.
Phật tử 4: Hôm nay con gặt hái được nhiều quá
Thầy!
Trưởng
lão: Các con thấy,
tu mình thích chớ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét