279- Ý ĐI TRƯỚC, HÀNH ĐI SAU MỚI LÀ LÀM CHỦ
(19:29) Trưởng
lão: Thành ra khi vô đây, thì chuyên sâu vào trong cái Định Niệm Hơi Thở. Rồi
tập đi kinh hành, rồi này kia là Chánh Niệm Tỉnh Giác, để mình ôn cố trở lại để
cho nó củng cố, cho nó vững chắc đó. Thì do cái sự tu tập mà vững chắc như vậy,
nó căn bản, để cho mình không còn trật nữa. Nhân dịp hôm nay thì Kim Tiên hỏi
cái Thân Hành Nội và Thân Hành Ngoại để phân tích thử, cho biết.
Thân Hành hầu
hết là nó là thân nghiệp. Nó do cái nghiệp của đời trước mình tạo ra cho mình mới
mang cái thân này nó có sự hoạt động như vậy. Cho nên từ cái hơi thở, rồi từ
cái, mỗi cái hoạt động trong thân của chúng ta đều là do cái nghiệp của chúng
ta, gọi là Hạnh nghiệp, hay là Hành nghiệp. Cái Hành nó là do cái nghiệp của
mình.
Đó cho nên
thí dụ như người ta nói “làm chủ nghiệp”. Làm chủ nghiệp tức là làm
chủ cái Hành của nó. Mà làm chủ cái Hành của nó, tức là làm chủ cái Hành của
thân của mình, thì phải làm chủ cái Thân Hành Nội và cái Thân Hành Ngoại. Các
con hiểu không?
Mà làm chủ
cái Thân Hành Nội và Ngoại, thì trước tiên chúng ta phải làm chủ cái Thân Hành
Ngoại thì nó dễ. Bởi vì chúng ta muốn đưa tay, thì chúng ta muốn đưa tay thì
cánh tay nó sẽ đưa, chứ nó không có thể, nó tự động nó đưa trước. Nhưng phần
nhiều là cái nghiệp của chúng ta, nó bảo chúng ta, nó thấy muốn cái đó, cái nó
đưa tay nó lấy ra, chưa có qua cái ý của mình bằng lòng hay là không bằng lòng,
phải không?
Cho nên nó
nhanh quá đi. Vì vậy mà bây giờ chúng ta tập, để chúng ta muốn, thì nó đưa ra
nó làm; mà chúng ta không muốn, thì nó không có được đưa ra nó làm. Cho nên vì
vậy, do đó chúng ta mới điều khiển để mà chúng ta làm chủ cái nghiệp. Làm chủ
cái nghiệp tức là làm chủ cái Thân Hành.
Vì vậy mà
các con thấy mới có những cái điều kiện mà mình cứ tác ý ra lệnh, tác ý ra lệnh
ấy, là để cho cái ý thức của mình nó phải điều khiển cái Thân Hành của nó, đặng
cho nó trở thành quen.
Phật tử 1: Cái ý trước, cái hành sau?
Trưởng
lão: Đúng rồi, cái ý
nó phải đi trước cái hành thì như vậy là mình làm chủ nghiệp. Do đó làm chủ
nghiệp thì nó không còn đau khổ. Mà không làm chủ nghiệp thì nó sẽ đau khổ. Các
con hiểu chưa? Cho nên mình chuyển nghiệp là mình làm chủ được cái nghiệp, mà
mình chuyển nghiệp không được thì mình không làm chủ. Cái mục đích của đạo Phật
là làm chủ nghiệp.
Cho nên mình
tập luyện ở trên cái Thân Hành của nó, vì vậy mà gọi là Thân Hành Niệm. Nó có
cái niệm của Thân hành. Cho nên rõ ràng, mà nó có nội với ngoại. Mà nội ấy, mà
vô ngay tu nội mình tu sao nổi? Mình sẽ bị lọt vô trong tưởng. Cho nên ngay từ
đó người ta phải tập luyện.
Cho nên sau
này mấy con có cái giáo trình tu tập đó, thì người ta bắt tập mấy con đi kinh
hành, tập Thân Hành Ngoại nó nhuần nhuyễn, rất nhuần nhuyễn người ta mới cho vô
trong hơi thở chứ đâu phải dễ. Bởi vì ai bây giờ cũng tu cứ nhào vô hơi thở chứ
không có nghĩ là phải đi kinh hành đâu. Cho nên do đó nó sai, nó làm cho chúng
ta mất cái căn bản rồi.
Nhưng mà bây
giờ nó đã lỡ rồi, thôi bây giờ cứ dạy rồi lần lượt phải dạy cái này thêm, để
cho lần lượt người ta xả. Chứ bây giờ nó đã lỡ, bắt buộc người ta bỏ hết, vậy
thì người ta không biết người ta tu cái kiểu nào đây. Mà ở bên hồi trước Đại Thừa,
rồi ở bên Nam Tông người ta cũng dạy bảo mình về hơi thở nhiều nhất rồi. Mà bây
giờ khi không mà vô đây Thầy không dạy hơi thở mà Thầy dạy đi không như thế
này.
Thầy dạy ngồi
giống đức Phật rồi chứ, mà Thầy dạy, ông Phật thấy đâu có đi, cứ ngồi không.
Thành ra coi như là Thầy dạy trật. Cho nên Thầy cũng chưa dám cãi về vấn đề
này. Nhưng mà sự thật ra, sau khi mà tu có người chứng rồi, thì Thầy sẽ viết
cái giáo trình của nó. Cho nên ngay bây giờ Thầy chưa có viết giáo trình.
(22:35) Giáo
trình vô là bắt mấy con liền đi kinh hành, tập luyện cách thức đi kinh hành, tất
cả những tỉnh thức. Rồi tu từng cái hành động của các con ở hằng ngày. Để mà từng
tác ý ở trên cái Thân Hành để mà tu Thân Hành Ngoại. Sau khi tu Thân Hành Ngoại
nhu nhuyến rồi, thì bắt đầu mới cho vô hơi thở, mười tám cái đề mục hơi thở. Tập
rất kỹ đó.
Rồi bắt đầu
tu tập vậy xong rồi đó mới cho vô tu tập cái Tứ Niệm Xứ, mới trên bốn chỗ này mới
tu tập. Rồi bắt đầu mà tu tập Tứ Niệm Xứ thấy nhu nhuyến rồi, cái niệm của
chúng ta nó khởi bằng một cái chớp mắt, bằng một cái chớp ánh sáng thôi, nó xẹt
vô chút xíu vậy đó, thì bắt đầu chúng ta mới chuyên qua cái pháp Thân Hành Niệm,
để cho nó định tỉnh trên từng hành động rất kỹ của nó. Mà nó mới, cuối cùng nó
mới thành tựu được.
Nó có cái giáo trình của nó, cái đường đi của nó phải như vậy đó, vạch ra rất rõ như vậy, để mà chúng ta tu tập từng chút, từng chút. Chứ không phải là muốn vô tu cái nào tu ngang được. Còn bây giờ mình chưa có giáo trình, cho nên vì vậy mà Thầy dạy như thế nào mấy con tập, rồi từ đó mình rút tỉa từng cái chút kinh nghiệm với nhau để mình an trú cho được, rồi mình tu tập dần dần, nó có. Nếu mà đã sẵn có cái giáo trình rồi thì mấy con tu đâu có như vậy đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét