281- AN TRÚ HƠI THỞ CHỈ LÀ NỀN TẢNG BƯỚC ĐẦU
(25:10) Phật
tử 4: Con bạch Thầy bây giờ có khi con về con lại tu lại Định Niệm Hơi Thở
cho thật kỹ ạ. Con nghe hôm nay Thầy giảng con thấy rõ quá ạ. Bạch Thầy ngày
trước con nghĩ con đếm nó không nhầm là được, thế là con đã bỏ, con tu chuyển rồi.
Thế nhưng con nghe thấy Thầy nói thế này, con cảm thấy Định Niệm đầu tiên là nó
quan trọng lắm. Cho nên là con về tu lại…
Trưởng
lão: Nó cái nền tảng
của cái hơi thở là cái chỗ cái đề mục đầu đó con. Bởi vì nói hơi thở: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô…” là cái nền tảng của nó đó mà. Lấy cái nền tảng
đó mà tu tất cả các cái sau này đó, nó vững đó con.
Phật tử 1: Nghe được thì cũng may. Có nhiều
khi con không dám, sáng sáng con không dám, muốn ai có đi đến Thầy cái con muốn
đi theo mà không dám. Muốn nghe Thầy nói, có ích lợi …
Trưởng
lão: Muốn nghe Thầy
nói. Nói chung là ai cũng muốn nghe Thầy nói, nhưng mà không dám là sợ cô Út.
Cô Út sợ mấy con động chứ không có gì, rồi tu không được vì không độc cư.
Phật tử 3: Cái vấn đề mà an trú trên cái hơi
thở nó khó dữ lắm Thầy, tại vì đó, con nhớ lại, đó là con tập hình như ba năm đầu
đó Thầy, làm con rất là đau khổ vì cái vụ mà hơi thở đó. Tại vì, con kiếm nó
hoài không được. Thế nên con phải nằm xuống, nằm xuống rồi để tay lên cái bụng
con đó, con hít vô thì con thấy cái bụng nó phình lên, thế rồi con thở ra bụng
xẹp xuống.
Trước kia
thì con theo cái lỗ mũi, ngay chỗ nhân trung chỗ này ra vô, ra vô. Thì con thấy
sao nó căng đầu quá. Rồi dần cái nó, theo thầy Nhất Hạnh đó, năm năm sau đó,
con mới theo được cái này, mà nó an trú. An trú xong cái con đi qua bên Tiểu Thừa
đó Thầy, cái người ta nói không có thở theo mũi, và thở theo phồng xẹp. Con nói
con bỏ cái đó.
Trưởng
lão: Cái này Mahasi.
Phật tử 3: Theo cái này, rất là khó khăn. Rồi
khi mà theo được cái này xong rồi, xong giờ trở lại đây thì nó căng đầu. Nên
thành ra con nói thôi kệ đi. Giờ nó an trú chỗ phồng xẹp thôi cho nó an trú chỗ
phồng xẹp.
Trưởng
lão: Nhưng mà nó, bởi
vì bây giờ con chỉ an trú được cái hơi thở con, thì con cũng lìa khỏi cái điểm
đó rồi, chứ con cũng đâu có ở, nó chuyển qua cái đề mục đó rồi thì nó rời khỏi
rồi, nó không ở đó đâu. Chứ nó không ở chỗ đó hoài. Nó không có lấy cái, nó
cũng như mình làm cái nhà thì mình đắp cái nền thôi. Cái nền nó xong rồi, thôi
bây giờ chỉ có dựng nhà thôi để mà ở thôi, chứ ai mà ở đó đắp nền hoài. Cho nên
người nào cứ lo ở trong cái hơi thở không thì cứ trật, trật lất à. Nó không có
phải cái chỗ đó nữa đâu.
Phật tử 3: Hễ mà an trú trên hơi thở rồi, thì
mình làm cái gì nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Mình bắt đầu đó
mới dựng cột, dựng kèo lên, mới cất nhà ở. Tức là sau đó những cái đề mục sau
đó nó đâu có còn ở an trú chỗ phình xẹp nữa đâu.
Phật tử 3: Đúng rồi. Tại vì “cảm giác
toàn thân” thì cũng đâu có phải ở chỗ…
Trưởng
lão: Đâu có ở
chỗ đó. Rồi nó an tịnh của mình đâu có, nó đâu có ở chỗ nào nữa đâu. Nó toàn bộ
hết cái thân của mình mà. Nó không có còn ở chỗ phình xẹp nữa, nó cũng không ở
chỗ này nữa. Đầu tiên đó thì mình, thí dụ như tập trung ở đây, cái đó là cái nền
tảng của nó ở đây đó, đặng cho biết hơi thở thôi.
Nhưng mà sau
khi nương hơi thở thì thấy toàn bộ chứ đâu có thấy ở đây nữa. Con thấy ở đây là
trật rồi. Con cứ con ngồi chú ý cái nền nhà con hoài, mà cái nhà không chịu cất
thì làm sao cho được cái gì. Đó, đó là cách thức của nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét