67- TU LÀ ĐỂ TRIỂN KHAI TRÍ TUỆ GIẢI THOÁT
(46:27) Thầy
Gia Hạnh: Kính thưa Thầy! Câu thứ 4: Có người bảo tu tới đích là phải
qua 18 loại hỷ tưởng, có phải vậy không, kính xin Thầy từ bi chỉ dạy cho chúng
con?
Trưởng
lão: Chà! 18 loại
hỷ tưởng! Dữ tợn thiệt chứ không phải chơi đâu! Một hỷ tưởng mà người ta còn gần
muốn chết rồi, còn 18 loại hỷ tưởng!
Hỷ là vui,
mà tưởng là do cái tưởng nó làm ra. Mà tưởng thì mình đâu có chấp nhận nó, phải
không? Cho nên vì vậy mà chấp nhận tưởng làm gì? Nó đâu có thật! Thử hỏi bây giờ
mấy con cứ hề hề hề, cười hoài, người ta nói: “bà này bà điên, ông đó
ông điên”, phải không? Mình cũng phải có lúc cười lúc không chớ. Chứ lúc
nào cũng hề hề, hề hề thì đâu phải là cái người vui. Đó là cái người điên chứ
đâu phải là người vui. Cho nên đó là sai, phải không?
(47:27) Cho
nên, ở trong cái sự tu tập chúng ta biết, con người bình thường, không dính mắc
một vật gì, cái gì cũng không dính mắc hết, không có dính cái gì hết thì được!
Bây giờ đó mấy con thấy nè, Thầy nói vầy nè. Nói không dính mắc, thì ai nói
cũng được. Nhưng sự thật ra mấy con xét ở trong tâm mấy con đi, ở trong đầu mấy
con đi, bây giờ đang dính mắc cả đống đó, chớ không phải là không dính mắc đâu?
Mà bây giờ muốn bỏ ra đó thì con thử coi, bây giờ tôi thích cái đó thì dính mắc
cái thích rồi!
Cho nên vì vậy
bắt đầu mình tu hành, mình ngồi lại mình tu để làm gì? Triển khai tri kiến giải
thoát. Mà ngồi đây không có cho tri kiến làm việc, cứ khép chặt nó, cứ ôm chặt
nó làm cho nó chết cứng, thì nó biết cái gì đâu mà nó giải thoát, có phải
không? Ờ, mình ngồi đây một mình mình, ngồi suốt từ ngày này qua tới ngày khác,
người ta truy tìm ra cái sự giải thoát của nó. Các con có làm chưa?
Có người nào
ngồi 3, 4 ngày ở trên ghế như thế này, mà ngồi như thế này mà tỉnh táo, không
có buồn ngủ hoặc ngồi cứ gục tới gục lui như vầy. Chắc chắn là mấy con ngồi như
thế, thì chừng im lặng chút chắc là gục à?
Cho nên người
ta ngồi người ta truy tìm thì tỉnh táo, người ta sáng suốt, người ta rõ ràng tất
cả. Cho nên cái sự sáng suốt đó, bữa nay các con thấy, ngày nay trước mặt chúng
ta, có một số huynh đệ ngồi trước mặt, nhưng ngày mai cái phòng này bao nhiêu
người, chúng ta biết rồi. Nhưng hiện bây giờ các con có trí tuệ, chứ đâu phải
không có trí tuệ, nhưng ngày mai mấy người, các con có biết trong phòng này có
mấy người không, hay là còn không? Vậy trí tuệ mấy con giấu đâu? Đang bỏ trong
cái đầu của mấy con chứ đâu! Sao không lôi nó ra thử coi, phải không?
Ai cũng có hết
mà tại sao không bắt nó làm việc? Thì đây là tu hành là bắt nó làm việc đó mấy
con! Đặng nó ngồi đây bữa nay, nó ngồi đây chứ nó biết ngày mai, ngày mốt, bữa
kia. Nó không còn cái thời gian chia cắt cái tâm của nó ra được. Vậy người ta mới
tu chớ! Nó không uổng cái công phu của người ta. Rồi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét