68-CẦN THƯA HỎI ĐỂ KIỂM TRA TU ĐÚNG HAY KHÔNG
(49:46) Thầy
Gia Hạnh: Kính thưa Thầy! Câu hỏi thứ 5: Giờ đây con chẳng tu pháp nào
hết, con chỉ có ngồi im, không nói, lắng tâm mình để vô sự, tự nhiên, có sự thì
con tác ý xả để không dính mắc cho nó trở về vô sự. Nên cả ngày không nói một
câu nào hết, chỉ khi có niệm phải nói thôi. Con thực hiện như vậy đã đúng chưa?
Con kính mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Trưởng lão: Chưa! Ừ, các con chỉ hiểu một
cách lầm lạc rồi. Cái này là sửa lại, phải thưa hỏi kỹ, đàng hoàng chứ không
khéo vô cái ngoan không à. Nó lọt vô trong đó là nguy hiểm đó.
Cho nên nhiều
khi mình thấy, mình nghĩ tưởng mình giữ được cái này vô trong đúng Chánh pháp
chứ gì? Không ngờ nó không vô đâu. Nó đi trật đường đó. Cho nên ở đây, một cái
pháp nào, bất cứ một cuộc đời mà bỏ hết rồi, mà đem cái thân của mình, cái tâm
của mình vô đây rồi, mà mình không chịu thưa hỏi thì quá uổng cuộc đời của
mình, phải thưa hỏi chứ!
Mấy con
chưa, mình là người tu, mình chưa có hiểu biết được gì. Đừng nghĩ rằng tôi hiểu
biết, trong kinh nó dạy vậy, Thầy viết cuốn kinh đó dạy vậy. Thầy viết cuốn
kinh dạy cho người đó chứ đâu phải dạy cho mình. Mình hiểu qua mình như vậy thì
mình hiểu sai mất rồi, đâu phải chỗ đó chỗ mình hiểu! Cho nên vì vậy đó, mình
phải thưa hỏi ngay bản thân của mình, mình tu như thế nào?
Cho nên ở
đây các con thấy không? Cái lớp bậc từ thấp đến cao có Thầy, người ta hướng dẫn
mình đi từ thấp đến cao. Người mới tu khu Tiếp nhận, người ta tiếp nhận mình
người ta chọn lấy mình không phải cái người đến đây chơi, đi năm ba bữa, một tuần
lễ rồi đi về, thì mấy người này ai dạy cho mất công.
Cái người
này là người quyết tu thật sự, do đó người ta ở trong cái khu Tiếp nhận người
ta chọn lấy được rồi thì người ta đưa vào cái khu Chuyên tu. Khu Chuyên tu chọn
được rồi đó, người ta đưa vào lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4 của người ta, chứ đâu
phải mà tu láng tu linh, phải không?!
Các con thấy
bây giờ mình đụng đâu mình cũng tu hết, lớp nào mình cũng thấy mình tu hết. Như
vậy người ta đang chọn mình đó mà mình không biết. Bởi vậy cái học sinh, cũng
như con thấy cái trường học, học sinh lớp 1, lớp 2, lớp 3, chứ bây giờ đứa học
sinh lớp 3 mà cho nó xuống lớp 1 học với mấy em lớp 1 thì làm sao nó học. Nó
đang đọc chữ, nó viết chữ nó đã rành rồi mà bây giờ ngồi với mấy các em mới học
A, B, C thì thử hỏi làm sao học.
Thành ra người
ta chọn mấy người… Bây giờ tất cả các con ở ngoài, các con vào, coi như là, đó
là học sinh chưa có lớp lang, chưa có biết lớp của mình học lớp nào? Người ta
vô đây người ta mới… do trình độ của mình ở lớp nào đó, người ta mới chọn lần
đúng ra cái lớp của nó rồi, thì người ra mới cho vào cái lớp của chính mình
(thì) mình mới tu học. Chứ không phải mình muốn lớp nào…
Còn bây giờ
mình vô đây cái mình muốn: tôi tu nay 5 năm, 10 năm rồi thì phải cho tôi ở lớp
cao đó hoặc này kia, chứ cho tôi lớp mới vô tôi không tu đâu! Phải không? Thì người
ta cũng cho mình vô, tu được thì nhờ, không tu được thì thôi chớ, các con hiểu
chỗ đó!
Cho nên đối
với cái người mà người ta quản lý, người ta có cái tổ chức của cái Ban quản lý,
người ta theo dõi từng người để mà người ta sắp xếp cho đúng với trình độ, cái
lớp lang của nó để mà tu tập.
Bởi vì có
nhiều người tu 2, 3 chục năm rồi mà giờ nhìn ra, tâm nào tâm nấy, không có cái
gì mà giải thoát hết! Chỉ biết nói chút ít nào đó thôi, chứ không có thấy nếm
được một chút ít mùi vị giải thoát như thế nào! Bởi vì cái mùi vị giải thoát,
các con thấy không? giải thoát thật sự mà. Đạo Phật là đạo như thật chớ đâu phải
là đạo lừa đảo, nói dối chúng ta sao? Rồi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét