66- TÂM BẤT ĐỘNG, CÓ TÂM VÀ VÔ TÂM
Thầy Gia
Hạnh: Kính thưa
Thầy!
(44:25) Câu
hỏi thứ 3: Con kính thưa Thầy, có người hỏi con: “niệm thiện là niệm
nào?” Con trả lời là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Người ta
nói tiếp: “Ồ, sao là tâm bất động?” Con bảo tâm bất động là
không còn chướng ngại và ác pháp, toàn là thiện pháp thì mới là tâm bất động được.
Cô hỏi tiếp: “tâm bất động là như thế nào?” Con trả lời là tâm
không sợ hãi, tâm không lo lắng, tâm không phiền não, tâm không dính mắc chạy
theo một điều gì. Kính thưa Thầy, con trả lời thế nào cho đúng? Kính mong Thầy
từ bi chỉ dạy cho chúng con.
Trưởng
lão: À, Con trả
lời như thế nào cũng trật hết, không có trúng! Ở đây chỗ nào mấy con trả lời, hễ
có cái tâm là không trúng rồi. Cái chỗ là mấy con trả lời đó, biết người ta hỏi
như vậy rồi thì mấy con biết là người ta hỏi ngoài cái tâm rồi đó.
Còn cái tâm
mà không vui, không buồn, không sợ hãi thì còn cái gì đây, còn vật gì, phải
không? Đó, mấy con phải hiểu, không lẽ con người kia có cái tâm mà không vui,
không buồn, không sợ, không lo, không lắng sao?
Thành ra có
tâm lại khác, mà không tâm, vô tâm lại khác. Do cái chỗ tu tập của chúng ta,
chúng ta có tâm chớ không phải không tâm. Nhưng mà tâm chúng ta không dính mắc
cái gì hết thì nó là vô tâm. Chớ đâu phải là không tâm! Chỉ có phân biệt có một
chút đó mà Phật với chúng sanh có một chút đó thôi!
Không có khó
khăn, không có phải ngồi tu lâu, có chút à! Phật với chúng sanh có cái tâm chớ
không có nhiều cái tâm, nhưng cái tâm của Phật không dính mắc cái gì hết! Còn
tâm chúng sanh đụng cái gì cũng dính mắc hết. Tu lại còn dính mắc nhiều hơn nữa
chứ! Rồi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét