20- PHÁ HÔN TRẦM VÀ ĐI KINH HÀNH CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC
(20:28) Trưởng
lão: Rồi mấy con có hỏi gì nữa không con? Mấy con có hỏi gì nữa không? Mai
mốt Thầy gặp, mấy con hỏi: “Con đi như thế này được không? Con nằm nghiêng
như vậy nè, con nhiếp tâm coi được không?” Hỏi hoàn toàn những cái hành động
tu thôi, chứ không có ngồi nghe Thầy. Bây giờ hỏi à.
Cô Thanh
Như: Cho con hỏi bạch
Thầy! Con buổi khuya con ngồi chơi, con ngồi sao con mở con mắt tỉnh rõ ràng,
mà sau một hồi con chết tướng nào con cũng không hay, thì con phải làm sao để
cho nó đừng có…?
Trưởng
lão: Tại vì con,
pháp Thân Hành Niệm con đi chưa đủ sức tỉnh.
Cô Thanh
Như: Dạ con
không có đi, con ngồi.
Trưởng
lão: Thì con ngồi
đó. Chứ mà hễ mà con ngồi con tỉnh rồi, con khỏi cần phải đi. Tại vì cái sức mà
pháp Thân Hành Niệm con đi, con chưa đủ cái sức tỉnh. Cho nên bây giờ con ngồi
nó mới dễ con gục, con hiểu không?
Cô Thanh
Như: Dạ!
Trưởng
lão: Cho nên vì vậy
mình thấy, bây giờ mình ngồi, mình thấy nó lặng. Như vậy là pháp Thân Hành Niệm
mày đi chưa có tỉnh hoàn toàn “tao sẽ cho tập”. Tập từ ít lên cao, đừng
có tập quá sức. Tập quá sức nó cũng làm con bị hôn trầm, thùy miên rồi. Con phải
tập vừa sức của mình thôi.
(21:43) Cô
Thanh Như: Mà bạch Thầy sao con đi Thân Hành Niệm mà như dở gót lên,
đưa chân lên, đưa… dở gót chân lên đưa chân lên hả bạch Thầy? Cái đó là…
Trưởng
lão: Cái đó là cái
giai đoạn đầu. Còn cái giai đoạn mà giữa thì con đi bình thường.
Cô Thanh
Như: Dạ.
Trưởng
lão: Đi như người vô
sự, đi mình biết mình đi. Có khi có niệm, có này kia thì con phải khởi ý con đuổi
những cái niệm đó. Đó là cái giai đoạn giữa. Còn cái giai đoạn đầu thì làm cho
mình gom sức tập trung của mình dưới hai cái chân. Đó là giai đoạn đầu. Còn cái
giai đoạn đầu qua rồi thì thôi không tập nữa, chớ không phải tập hoài. Tập hoài
nó bắt con gò bó con. Có vậy thôi con cứ đi kinh hành…
Cho nên mình
phải biết, mình phải biết cái giai đoạn tu pháp nào, pháp nào. Mình tu qua rồi,
nhưng mà nó chưa hết hôn trầm, thùy miên. Thì mình thấy mình chưa đủ sức, thì
mình tập trở lại. Mình tập cho nửa tiếng hoặc cao lắm là một tiếng chứ không có
tập hơn. Rồi tập, rồi mình ngồi chơi, coi thử coi cái sức tỉnh của mình, nó tỉnh
hay là hoặc còn mê? Còn mê thì mình tập nữa, cũng trong cái khoảng thời gian nửa
tiếng, một tiếng tập nữa. Chừng nào ngồi lại mình thấy ngồi tỉnh suốt một hai
tiếng đồng hồ mà nó không buồn ngủ là tốt rồi. Mình tập là mình, phải thí nghiệm
coi cái sự tỉnh của mình nó được bao nhiêu? Chứ còn mình không thí nghiệm đâu
biết được.
(23:18) Cô
Thanh Như: Bạch Thầy con tập nữa là con tập đi kinh hành hả bạch Thầy?
Trưởng
lão: Đi kinh hành
bình thường, chứ không phải tập Thân Hành Niệm. Thân Hành Niệm phải dở, từng
hành động, dở chân lên rồi để xuống, hạ gót xuống, cái đó là mình làm từng hành
động. Còn cái kia, mình đi kinh hành mình đi hết sức bình thường nhẹ nhàng, đi
như người vô sự.
Cô Thanh
Như: Con thì
con, nhiều khi con chỉ đi vòng vòng ba bốn vòng là con ngồi xuống, nhiều lúc
con tỉnh lắm. Con tỉnh cái con vầy con ngồi, con ngồi ráng chút xíu. Sao con
nhìn rõ ràng hơi, con gục xuống. Là cái những người, như con nhìn cái cô đó
đang đi tới. Thì dĩ nhiên khi mà cô đi qua con, thì dĩ nhiên con phải hay cái
khúc đó. Mà sao con thấy cô tới đó thôi, mà cô qua con hồi nào, con không hay.
Rồi cổ vòng lại thì tại cô đi ngang thất của con bạch Thầy thì cái lúc đó là cô
đã đi qua mặt con rồi, mà sao cái khúc cô đi qua mặt con là con không hay gì. Tức
là lúc đó con đã bị ngủ rồi đó.
Trưởng
lão: Bị ngủ rồi. Bị
gục rồi.
Cô Thanh
Như: Dạ, thì
là, bây giờ Thầy nói con là phải đứng lên đi nè. Tại con thấy con không buồn ngủ,
cho nên con không đi.
Trưởng
lão: Thầy biết rồi,
không buồn ngủ, nhưng mà cái sức tỉnh nó chưa có đủ.
Cô Thanh
Như: Dạ.
Trưởng
lão: Nó chưa có đủ.
Chứ nó đủ rồi con ngồi nó tỉnh hoài, chứ ở đó.
Cô Thanh
Như: Mà nó tích
tắc lắm, chứ nó không có lâu.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Cô Thanh
Như: Như là chỉ
cần cô đó vừa đi qua mà cô quẹo, quẹo vòng lại, cái là con nói ai vậy? Là nãy
giờ cô này cô đi, mà nãy cô đi tới đó là con đã thấy rồi, mà sao cô vừa qua mặt
con, đảo lại thì con không thấy.
Trưởng
lão: Bởi vì cái tỉnh
giác của con nó nhanh quá. Tức là tích tắc một cái là nó mất liền.
Cô Thanh
Như: Dạ nó như.
Con không nhận ra được khúc đó đó, con…
Trưởng
lão: Tích tắc, nó
nhanh quá.
Cô Thanh
Như: Cho nên
con ngồi thì con lại tác ý nói là “Cái tâm ngồi phải tỉnh nha, phải biết
nha!”, thì con nhắc nó, thì nó được kéo dài được không?
Trưởng
lão: Thì phải nhắc
nó.
Cô Thanh
Như: Con vậy
thì con cố gắng. Tại vì con thấy con không buồn ngủ, cái con cũng không thích
đi, cái con ngồi.
Trưởng lão: Để nó sanh lười biếng, bây giờ phải
tập. Mà nó mình nghiệm lại, mình thấy nó còn bị mê, tức nó còn bị ngủ đó, thì
do đó mình đẩy lùi hết, thì…
Cô Thanh
Như: Tại con thấy
con đi một vòng, con nhìn hết, con tu là con thấy con cũng hơi mỏi cái giò con
rồi, thì con về con ngồi. Thì thôi để con phải tập lại.
Trưởng
lão: Phải tập lại.
Cô Thanh
Như: Dạ con cám
ơn Thầy!
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử: Thưa Thầy, Thầy dạy con, nãy cái chỗ
mà mình muốn giữ tâm bất động một phút cũng được là sao?
Trưởng
lão: Một phút cũng
được là con nhớ rằng con nhắc tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, thì con
để tự nhiên thôi. Dù một phút, nó tốt hơn là con kìm cái tâm bất động.
Phật tử: Như mình ngồi vậy thì mình ráng
mình ngồi.
Trưởng
lão: Ngồi mình ráng
để cho nó được một phút, ngồi hai phút thì không được. Cứ để tự nhiên, mình nhắc
tâm bất động thanh thản. Rồi mình thấy, mình thấy từ ở trong thân của mình, tất
cả toàn thân nó bất động. Đầu của mình nó không nghĩ ngợi điều gì hết. Mình
quan sát toàn thân, xong rồi ngồi đó. Con tác ý, rồi con ngồi đó, cái nó bất động,
cái nó bất động luôn. Cho nên mình nhắc nó bất động, chứ mình quan sát. Mình
không kìm giữ cái bất động, nhưng mình quan sát cái tâm mình nó bất động sao?
Thành thử ra nó sẽ có cái sự bất động dài. Còn gì không con?
(27:02) Phật
tử: Kính bạch Thầy! Liên quan đến đề tài đi kinh hành, thì con nghĩ đi ra
ngoài, có những ngày con tỉnh cũng tỉnh vậy đó. Rồi làm như là, không biết là
nó dồn lại, hay do thời tiết như thế này, nó buồn ngủ nhiều nhiều nhiều nhiều
luôn, thì con phải vượt qua chứ đâu có ngủ bù, không có gì hết Thầy.
Trưởng
lão: Thì đúng rồi,
không có ngủ bù nữa.
Phật tử: Mấy ngày kia nó tỉnh, nhưng mà tới
lúc đó nó buồn, nó đuối, nó mỏi cỡ nào cũng…
Trưởng
lão: Đó là cái trạng
thái si, nó làm cho con mệt mỏi, làm cho con uể oải, đặng lười biếng, chớ không
có gì. Cho nên mình vượt qua mấy cái đó, mình chiến đấu. Là người chiến thắng
nó. Chứ còn nếu mà con mà ngồi xuống con gục, con đứng dậy thôi rồi hết chiến đấu
rồi. Mình đúng mình dở rồi, bại trận mặt trận.
(27:58) Phật
tử: Con thưa Thầy là thí dụ như con bệnh, cái lực của con có một đi, rồi
con cái câu tác ý là con kèm theo cái cầu cứu Thầy, thì nó có được sự trợ lực
không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ con. Bởi
vì khi mà mình thấy cái lực của mình yếu, mình nhờ cái ơn chư Phật, ơn Thầy hỗ
trợ cho con vượt qua cái lúc này. Cái sức con không đủ, cái ý chí con không có
bén nhạy nữa, con xin chư Phật, Thầy giúp đỡ cho con vượt qua cái khó khăn này.
Thì khi mà như vậy đó, thì con tập trung vào cái tâm bất động của con đó, thì
con sẽ vượt qua được.
Phật tử: Dạ con hay làm như vậy đó Thầy.
Trưởng
lão: Nhưng mà nói tập
trung, thật ra có những cái danh từ của người Việt của mình, nó cũng khó, có những
cái danh từ. Tập trung nghĩa là không tập trung. Tập trung tức là gò bó mình
sai pháp. Cho nên nói tập trung cái bắt đầu mình lo mình tập trung, không phải!
Nói tập trung có nghĩa là mình, khi mình tác ý “tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” ngồi chơi thanh thản. Để cho nó tự nhiên thanh thản, chứ
không tập trung chỗ nào hết. Nhưng mà cái hiểu biết của mình, nó đang chánh
giác ở trên cái chỗ mà nó bất động, chứ nó không hoạt động. Bởi vậy cái này rèn
một thời gian sau mới nắm vững pháp, chứ không khéo nó trật. Tu hoài mà sao, cứ
Chánh Niệm Tỉnh giác hoài mà sao, có lúc thì nó gồng mình lên nó chánh niệm được,
lúc thì nó dễ dàng quá, nó rõ ràng? Do mình tu sai rồi con, gồng mình lên chánh
niệm, nó trật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét