19- CÁCH GIỮ GÌN TÂM BẤT ĐỘNG
(15:24) Phật
tử: Thưa Thầy, cho con hỏi. Thưa Thầy như vậy ngồi giữ tâm bất động thì ngồi
có cần thời gian ngồi lâu không Thầy? Hay là…
Trưởng
lão: Không có cần thời
gian ngồi giữ tâm bất động, không phải là ngồi bán già, kiết già, ngồi chơi như
Thầy. Rồi một lúc cái con ngồi dưới nền này, con ngồi duỗi chân vầy, để tâm
thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên ngồi chơi đủ mọi cách ngồi, chứ không phải
là bắt buộc gò bó có một tư thế ngồi như Thiền Đông Độ, bắt mình phải tréo chân
ngồi kiết già, làm cho mình gò bó, đau gần chết hà. Còn đằng này ngồi thoải mái
lắm, hễ tôi mỏi chân thì tôi đứng dậy tôi đi, đi lại ghế này tôi ngồi tôi thẳng
chân xuống. Mà tôi ngồi, tôi mỏi mỏi, tôi đi lại chỗ khác, có phải sướng không?
Đâu có ai trói buộc mình đâu? Giờ ở không. Già yếu rồi, cứ bắt buộc mình trói
nó trong pháp không, cực khổ gần chết.
Phật tử: Khi cái tâm nó an ổn thì ngồi kéo
dài cái thời gian bao lâu Thầy? Còn khi có chuyện động, cái ngồi năm ba phút
thì nó chạy…
(16:24) Trưởng
lão: Năm ba phút cũng được, một phút cũng được. Nó chạy đâu nó chạy, nhưng
mà vì mình không dính mắc. Chứ còn con mà dính mắc, con chạy rồi con dính mắc,
con lo lắng thế này, thế kia, thế nọ. Thí dụ như bây giờ cô Huệ Ân, cô rên cô
la cô bệnh, phải không? Lúc bấy giờ con quán đây là nhân quả cô phải trả. Mà
trong đó mình là con, tức là có cái sự nhân quả với nhau, mình giúp đỡ. Không
vì đó mà mình lại đau khổ, mình đau khổ. Mình chỉ đem hết sức lực mình giúp đỡ.
Bây giờ cô Huệ Ân đau chỗ nào đó, mấy con xoa, con bóp, con làm cho cô giảm đau
đó là đủ rồi. Chứ đừng có nghĩ tôi phải làm cho hết đau hay là tìm mọi cách cho
cô bớt đau. Không phải! Cái nghiệp cô hết là nó sẽ hết. Còn cái nghiệp còn thì
nó còn. Nhưng mà mình làm con, mình hỗ trợ thêm, để giúp đỡ cô, đặng giảm bớt đừng
đau đầu lúc nào bớt lúc nấy.
Cho nên con
yên tâm không có gì đâu. Thí dụ như bây giờ con đi chợ, con lo con mua gì cho
Cô Huệ Ân ăn cho được, phải không? Thì con dặn Tú ở nhà, coi chừng mẹ cho con
đi chợ một chút. Thì nó ở nhà nó coi, nó không coi, kệ nó. Mình đã giao phó cho
nó rồi, cái trách nhiệm của nó, chứ mình hết rồi. Mình đi như vậy, bây giờ thì
con cứ lo mua cái gì cho mẹ mình ăn được thôi? Chứ ra ngoải cứ nhớ cô Huệ Ân
trong đó tập: “Giờ không biết Tú có dòm ngó không đây? Bà mà rớt xuống cái
chắc chết!” thì không được. Cái nghiệp mà. nó rớt là nó phải rớt thôi,
nó té nó phải té thôi. Còn nó ở nhà, nó chăm kỹ thì làm sao té nó được. Mình biết
có những cái lý luận bằng cái trí tuệ để cho mình được giải thoát, giải thoát bằng
cái trí tuệ.
(18:28) Cho
nên đạo Phật là đạo giải thoát bằng trí tuệ, chứ đâu phải ngồi một cục như vậy,
rồi ức chế cái ý thức mình, không cho nó nghĩ ngợi gì, là mình sai. Mà mình cho
nó nghĩ ngợi cái này cái kia, nó làm chủ mọi điều hết. Thành ra mình thảnh thơi
thôi. Mà cái trí tuệ đó, con biết, càng ngày nó càng phát triển rộng lớn lắm.
Cho đến khi
con ngồi đây này, cái chuyện mà sắp sửa xảy ra về tương lai nó hiểu hết được.
Nó vượt qua cái thời gian của nó, quá khứ và vị lai, nó hiểu ngay liền. Tại vì
bây giờ cái màn vô minh của mình nó còn bị ái kiết sử ràng buộc, nó che mờ đi,
cho nên mình biết. Tương lai không biết nó xảy ra gì không biết? Chứ còn con
thanh tịnh cái tâm con rồi, con không sợ cái gì hết, nó xảy ra, sắp sửa xảy ra
con biết. Có nhiều người họ có cái tưởng uẩn nó báo động. Bây giờ họ ngồi đây,
con mắt nó giật: “Bữa nay, không biết chừng mình đi gặp đám giỗ. Mà đúng thiệt,
mình đi ra đây sẽ gặp và đồng thời mình vô ăn đám giỗ” Còn không khéo thì nó
cũng giật con mắt vậy nhưng mình đi ra, xe đụng coi chừng gãy chân đó.” Nó
có chứ đâu phải không.
Bởi vì cái
tưởng uẩn của mình nó giao cảm, cái từ trường của nó phóng ra, nó giao cảm được
cái thiện với cái ác. Mà cái thiện thì cái phước nó đem đến, mà cái ác đó thì
nó sẽ chuyển biến nó thay đổi, làm cho mình được an ổn. Cho nên sống năm giới
là mấy con sẽ vượt qua tất cả những điều đó, mấy con sẽ sống an lạc vui vẻ. Bởi
vậy căn bản nhất là năm cái giới luật của Phật, để giúp con người vượt qua những
cái khó khăn, cái cuộc sống.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét