21- NIỀM TIN VÀ Ý CHÍ DŨNG MÃNH
(29:58) Phật
tử: Con thưa Thầy đề tài cô Huệ Ân thì hôm trước, con cũng còn dao động với
tu yếu nhiều lắm. Có hôm thấy cô Phương mà không có nhà đó. Con có qua, thì cô
nói con đợi. Cái con về. Mười lăm phút sau không thấy người con qua lần nữa. Cô
Trang cũng góp ý là con cũng nên giúp cô tự nhiên thôi, giúp từng chút. Thì sau
đó con có qua ba lần, nhưng mà lần nào cô cũng khuyên con là lần này thôi đi tu
đi. Còn má khỏe thì nó vượt qua, còn không thì chết không sao, lúc nào cũng có
các Thầy với Cô thương con vậy đó. Con cũng yên tâm, con không có qua nữa…
Trưởng
lão: Cái niềm tin.
Phật tử: Con thưa Thầy là trường hợp con ngồi
tu, con có cách nào ước nguyện hay cách nào để ảnh hưởng cô hay là con chỉ lo
phần con thôi.
Trưởng
lão: Con ước nguyện
những cái công phu tu tập của con sẽ dồn lại cho mẹ, để cho mẹ tỉnh táo được ở
trên tâm bất động, mà tâm không sợ hãi trước cái giờ lâm chung. Bất động trước
cái giờ lâm chung. Bỡi vì trước cái giờ lâm chung nó làm cho mình thở không có
được, nó rung, nó chặn, đườm nó chặn cổ mình, thở không được. Do đó, cho nên vì
vậy bắt đầu, mình thở mình tập trung tâm mình bất động, mình thở ba hơi thở mạnh,
rồi mình thở bình thường thì con nhớ điều đó, để giúp cho cô Huệ Ân vượt qua
cái nghiệp, nghiệp thân đó.
Phật tử: Con muốn làm cái chỗ này.
Trưởng
lão: Cái chỗ này khi
mà cái người sắp chết, đờm nó hay lên nó chận cổ, thở khọt khẹt khọt khẹt, thở
không được, bị thở không được, nó mới chết. Cho nên vì vậy đó thì mình làm con,
mình ở gần bên mình nhắc: “Mẹ hãy nhớ là nhắc tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự, chẳng sợ gì hết! Cắn chặt răng tập, tác ý cho mạnh thì nó sẽ hết.”
Ra làm thử chừng ba bốn lần. Bởi vì mình làm vậy ý chí của mình nó dũng mãnh lắm!
Nó vượt qua. Vượt qua cái nghiệp lực của mình. Thành ra mình sẽ trở lại bình
an.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét