503- TRAU DỒI TÂM BI/ 3
3.3- NHẮC
TÂM THƯƠNG MỌI CHÚNG SANH ĐANG ĐAU KHỔ
(39:59) Trưởng
lão: Muốn trau dồi được như vậy thì lúc nào chúng ta cũng thường nhắc
nhở tâm ta:
“Hãy
thương người đang sân!”
Nghĩa là hằng
ngày mình muốn cho tâm mình đừng có sân giận người thì mình thường dùng cái
pháp hướng, như cái lý mình tác cái ý ra:
“Hãy
thương người đang sân!”
Đó là cái
câu mà chúng ta thường nhắc ở trong tâm của chúng ta, khi lúc nào rảnh rỗi là
chúng ta thường nhắc cái câu đó, chớ không phải nhắc nội cái tâm mình: “Tâm
đừng sân, đừng có hận!” thì nó chưa đủ, mà ở đây mình trau dồi cái tâm
mình thương người cho nên mình hãy nhắc:
“Hãy
thương người đang sân!”
Họ đang sân
với mình đó, chớ không phải sân với người khác đâu, nhưng mà mình hãy thương
người đang sân.
Do cái câu
hướng tâm như vậy, trạch cái pháp hướng tâm như vậy thì chúng ta có một cái câu
để nhắc nhở tâm mình thường xuyên, vì vậy mà nó thấm nhuần. Từ đó nhìn cái người
mà đang sân với chúng ta, chúng ta vẫn thương họ được.
“Hãy
thương người đang bệnh khổ!”
Nghĩa là
chúng ta bây giờ tuy rằng thấy người ta khổ chúng ta thương, nhưng mà thương
chưa bằng thương cái sự đau khổ của chính mình đâu. Cho nên chúng ta thường hay
nhắc nhở:
“Hãy
thương người đang bệnh khổ!”
Đó là một
cái trạch pháp để chúng ta thường nhắc nhở tâm mình.
Kế đó, chúng
ta lại dùng một cái trạch pháp khác, thì chúng ta lại nhắc nhở tâm mình:
“Hãy
thương người đang buồn khổ!”
Để làm gì? Để
chúng ta tìm mọi cách mà an ủi những người đó, để chúng ta gợi lên những cái
lòng thương yêu của chúng ta đối với những người đang buồn khổ đó.
Kế đó thì
chúng ta lại dùng một cái trạch pháp khác để chúng ta nhắc cái tâm của mình nữa:
“Hãy
thương người có tai nạn!”
Nghĩa là gặp
ai có tai nạn thì chúng ta hãy thương, tức là chúng ta trau dồi tâm Bi của
chúng ta đó. Đó là một cái câu để mà chúng ta hướng tâm như cái lý mà chúng ta
tác ý ra để trau dồi cái tâm thương yêu của chúng ta, cái tâm Bi của chúng ta đối
với chúng sanh, đối với con người.
(42:09) “Hãy
thương người tham lam trộm cắp”.
Đó, thường
thường người ta thấy kẻ tham lam trộm cắp là thấy ghét rồi. Bây giờ chúng ta phải
thấy thương cái người tham lam trộm cắp. Vì chúng ta biết được cái nhân của cái
người tham lam trộm cắp là họ sẽ nghèo khổ, họ sẽ đói rách, cho nên chúng ta
hãy thương người tham lam trộm cắp, và chúng ta tìm mọi cách để chỉ cho họ thấy
rằng cái sự tham lam, trộm cắp đó là cái nhân đưa đến cái quả nghèo khổ, đói
rách, đừng tham lam trộm cắp nữa!
Vì mình
thương người cho nên mình thấy cái người tham lam trộm cắp đó họ đến họ ăn cắp
của mình, mình không có giận hờn, mình không có ghét họ, vì vậy mà mình tìm mọi
cách để cho mình giúp họ. Do đó mình mới trau cái lòng Bi của mình, lòng Từ của
mình mới được!
Còn nếu mình
không nhắc nhở mình như vậy thì mình thấy người ta ăn cắp của mình là mình tức
tối: “Đem mà bắt nó mà đem cho cảnh sát mà bỏ tù nó cho rồi!” thì
đó là cái lòng ác chớ không phải lòng Bi, không phải là lòng Từ.
Vì vậy mà
chúng ta thường nhắc nhở để trau dồi cái tâm chúng ta, trước những cái con người
trộm cắp tham lam mà chúng ta biết thương, vì vậy mà chúng ta sẵn sàng không
đánh đập khi chúng lấy đồ chúng ta.
“Hãy
thương người đang si mê!”
Nghĩa là cái
người đang si mê đó là họ đang nghiện thuốc phiện nè, uống rượu nè, hút thuốc
nè, họ say mê bài bạc, rồi say mê tất cả những sự phóng dật, thì chúng ta cũng
phải nhắc.
Chớ thấy cái
thằng cha uống rượu thấy ghét, nó vô cứ chửi mình hoài, thì cái điều đó các con
nghĩ: Mình không có tu tập, không có trau dồi cái tâm Từ của mình!
Thường thường
có những người uống rượu họ đi ngang chùa mình cái họ vô, họ vô họ la lối, họ
nói này kia, họ nói họ tu, họ tụng niệm, rồi họ chọc ghẹo, họ nói thầy chùa
này, thầy chùa khác, trong lúc đó, mình biết là cái người đó đang si mê.
Cho nên
chúng ta thường nhắc tâm:
“Hãy
thương người đang si mê!”
Đó, thì như
vậy là chúng ta thấy cái người uống rượu mà đang say sưa, họ mê muội như vậy,
thì mình đâu có trách họ, mình đâu có giận hờn họ, mình đâu có tức giận họ?
Đó, thì như
vậy là cái tâm chúng ta biết thương người và cũng từ cái chỗ biết thương người
đó, chúng ta được giải thoát, chúng ta không có thấy khổ đau, chúng ta không có
phiền muộn ở trong lòng.
Sự tu tập
như vậy, trau dồi tâm chúng ta như vậy nó đem lại lợi ích cho chúng ta và cũng
không làm khổ người khác, mà mang đến cho chúng ta một cái niềm, một cái sự -
mang đến cho người khác một cái niềm an ủi họ, xoa dịu những cái sự đau khổ của
họ.
Câu kế nữa:
“Hãy
thương người đang tị hiềm!”
Trong chúng
mình có thấy có người nào mà tị hiềm với nhau: Thấy người này tu hơn, mình
thua, rồi sanh ra cái lòng tị hiềm ganh ghét, đó thì, khi mà chúng ta biết cái
người đó như vậy thì chúng ta hãy thương người đó chớ chúng ta không nên ghét.
Có nhiều khi
mà thấy người ta tị hiềm, người ta kiếm chuyện nói này, nói kia, nói nặng, nói
xấu mình thì mình đâm ra mình ghét người đó, thì do đó mình chưa phải là lòng Từ,
lòng Bi, mình chưa phải là biết thương yêu người khác.
Cho nên
chúng ta hãy thương người đang tị hiềm. Họ đang ghét mình đó, họ đang tị hiềm
người này, người kia đó, họ thấy người khác hơn, hay hoặc là thấy cái người đó
giàu hơn thì họ sanh tâm nó ganh ghét, do đó thì chúng ta cũng thường nhắc tâm
để chúng ta biết thương cái người mà đang có cái lòng tị hiềm đó.
(45:31) Câu
kế - để chúng ta trạch pháp câu kế nữa để chúng ta hướng tâm, như cái lý tác ý
để diệt cái mạn của chúng ta, tức là ngã mạn:
“Hãy
thương người đang ngã mạn, cống cao!”
Nghĩa là cái
người mà hiu hiu tự đắc, cho mình là hiểu biết, cho mình là chứng đạo, cho mình
thế này, thế khác đó, thì cái người đó chúng ta cũng phải thương họ, không nên
thấy họ nói những cái điều đó mà mình đâm ra mình ghét hay hoặc là mình nói như
thế này, thế khác đối với cái người đó, mà mình phải thương yêu người đó.
Vì người đó
họ đang si mê, họ đang cầu cái ngã của họ, cái danh của họ, cho nên họ mới ngã
mạn, cống cao như vậy. Chúng ta nên thương họ chớ không nên ghét họ.
Mà khi mà
thương họ như vậy thì chúng ta có tranh luận với họ không? Chắc chắn là chúng
ta không tranh luận. Và không tranh luận thì nó sẽ đem đến như thế nào? Nó sẽ
đem đến cho chúng ta có sự an ổn và cũng chính người cống cao, ngã mạn đó cũng
được an ổn.
“Hãy
thương người tàn tật!”
Nghĩa là
mình thấy cái người mà tật nguyền, đui mù, hoặc là cụt tay, cụt chân thì mình
hãy thương xót cái người đó. Mình thấy họ có điều kiện gì mình có thể giúp đỡ
an ủi họ.
Trong khi
mình đủ lành lặn tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng sáu căn đầy đủ, còn họ lại thiếu
khuyết, cho nên họ bất hạnh hơn mình nhiều, vì vậy mà thấy người tàn tật thì
mình nên thương yêu.
Mặc dù mình
nghèo, nhưng mà mình đến mình giúp họ một cái bánh, một đồng bạc hay hoặc là một
cái vật dụng gì cần thiết cho đời sống họ: Một cục xà bông, một cái bàn chải
đánh răng, một cây kem… cũng nói lên cái sự an ủi cái sự tật nguyền của họ,
cái sự mất mát của họ trong thân của họ.
Đó là chúng
ta thường nhắc tâm để chúng ta biến ra cái hành động của chúng ta, để nói lên
cái lòng thương, lòng Từ, lòng Bi của chúng ta.
Sự trau dồi
thường nhắc tâm chúng ta mới có thực hiện được. Nếu mà chúng ta không nhắc tâm
thì tâm nó sẽ quên đi. Nó quên đi là tại vì nó chạy theo những công việc khác.
Nó quên đi là tại vì nó đang lo lắng cho cá nhân của nó, cho nên nó không nghĩ
những người xung quanh nó đang bao nhiêu là sự bất hạnh, bao nhiêu là sự đau khổ.
“Hãy
thương người già yếu!”
Vì chính
chúng ta ngày nào đó cũng già yếu lọm cọm, rồi đi đứng run rẩy, cho nên chúng
ta thấy những người già yếu là chúng ta phải kính nhường, kính cho họ lối đi,
kính cho họ chỗ ngồi…, tất cả mọi cái đó để chứng tỏ cái lòng Bi của chúng ta,
cái lòng Từ của chúng ta đối với những người đang khổ sở trong cái tuổi già
còm, trong cái sức yếu mòn.
Cho nên đó
là những điều mà chúng ta phải thực hiện và chúng ta thường nhắc nhở.
(48:33) Và
cuối cùng thì chúng ta hãy đặt một cái câu cuối cùng là:
“Hãy
thương tất cả chúng sanh, vì chúng sanh hoàn toàn là đau khổ!”
Đó là chúng
ta nói chung tất cả chúng sanh, mọi vật chớ không riêng gì một người nào. Nghĩa
là hiện giờ họ đang mạnh khỏe an vui, nhưng lúc nữa họ sẽ đau khổ, vì vậy mà
chúng ta hãy đặt một cái tình thương rộng lớn như là Từ Vô Lượng, rồi Bi Vô Lượng,
do cái sự vô lượng này là thương hết tất cả các loài chúng sanh cùng cây cỏ thảo
mộc, từ đó tâm chúng ta luôn luôn lúc nào cũng thấy an vui trong vạn hữu.
Vì tất cả những
(cái) đó tràn đầy cả tình thương, cho nên nó mới có chan hòa nhau, không có một
cái sự phân biệt như thế này, như thế khác, do đó mà chúng ta sống thảnh thơi,
an lạc trước vạn hữu.
Đó là chúng
ta thực hiện tâm Bi Vô Lượng của chúng ta. Đó là những cái câu pháp hướng để mà
chúng ta hằng trau dồi tâm Bi của chúng ta đối với vạn hữu, đối với tất cả
chúng sanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét