502- TRAU DỒI TÂM BI/ 2
3.2- LÀM CHO
CHÚNG SANH HIỂU ĐƯỢC NẺO THIỆN ĐỂ TỰ CỨU MÌNH
(36:42) Trưởng
lão: Phải luôn luôn khiến cho chúng sanh nhận nẻo thiện.
Nghĩa là mọi
người, mọi vật, mình làm sao cho chúng đi vào cái nẻo thiện.
Bởi vì
mình biết rõ được nhân ác thì phải thọ lấy cái quả khổ, mà nhân thiện thì sẽ được
hạnh phúc.
Do muốn
được hạnh phúc đó cho nên chúng ta phải tìm mọi cách làm sao cho chúng sanh hiểu
được cái nẻo thiện để xa lìa cái nẻo ác, để tránh xa cái ác, để cho tự họ, họ
đã cứu lấy họ mà họ không còn đau khổ nữa.
Chớ nếu
mà cứ để họ làm điều ác, họ gặp khổ thì chúng ta lại thương yêu họ, giúp đỡ họ
thì mãi mãi biết chừng nào chấm dứt cái nhân quả thiện ác này? Cho nên, thương
yêu thì thương yêu, khi họ chưa hiểu nhân quả chúng ta giúp đỡ, mà khi họ đã hiểu
nhân quả thì họ đã cứu họ rồi.
Vì vậy
chúng ta muốn cho họ được yên vui, được hạnh phúc, không còn trên những tai nạn,
đau khổ nữa thì chúng ta phải hướng dẫn họ bằng con đường thiện, bằng nẻo thiện,
do những hành động thiện sẽ đưa đến họ những hạnh phúc an vui, không tai nạn,
không khổ đau.
Vì vậy
điều cần thiết là chúng ta từ trong cái nhân tốt để cho họ được thoát ra cái quả
khổ, hành động ác, lời nói ác hoặc làm việc ác, và luôn luôn giúp mọi người làm
việc lành.
Nghĩa là điều
lành nào chúng ta cũng giúp cho họ, mà điều ác thì chúng ta ngăn cản họ, không
cho họ làm, và đó là chúng ta Bi đối với chúng sanh. Tức là lòng Bi của chúng
ta phủ trùm với chúng sanh.
Thấy hai con
vật đang tranh nhau, đang đánh nhau thì chúng ta can ra và đồng thời chúng ta
làm cho chúng dịu bớt cơn giận, từ đó chúng không còn cắn nhau nữa.
Các thầy cứ
tự nghĩ, có những lúc Thầy ngồi nhìn hai con kiến cắn lộn, rồi Thầy lấy một cái
cây Thầy can hai con kiến ra, rồi nó cũng sáp lại nó cắn nữa…
(38:41) Thầy
tiếp tục cái bài giảng Tứ Vô Lượng Tâm.
Khi mà Thầy
nhìn thấy hai con kiến cắn nhau rồi Thầy can nó ra, nhưng rồi nó lại sáp lại cắn
nữa. Do đó Thầy phải dùng cái cây Thầy khều hai con kiến dang rất xa ra. Rồi lần
lượt nó từ từ nó không còn giận nữa, không còn sân nữa, rồi nó bỏ đi không cắn
nhau nữa.
Vì vậy mà Thầy
biết rằng tâm sân của loài vật cũng rất là dữ tợn chớ không phải ít, nếu mà cái
lòng sân của nó đối với con người chắc chắn là cũng không thua. Cho nên qua cái
nhìn hành động của chúng Thầy biết là có thể chúng giết nhau bằng cái lòng sân
của chúng.
Vì vậy mà
chúng ta là những người trau dồi cái tâm Bi để thương chúng sanh thì làm sao
cho giảm bớt cái sân hận ở trong lòng của chúng sanh thì đem lại cái hạnh phúc
cho chúng sanh.
Tức là muốn
thực hiện cái tâm Từ thì phải ngăn ngừa những cái điều có thể xảy đến cho chúng
sanh đau khổ, còn tâm Bi thì chúng ta thực hiện ngay trên sự đau khổ mà an ủi,
xoa dịu cái vết thương của chúng sanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét