490- KHÔNG CẦN HƯỚNG TÂM KHI ĐÃ VIÊN MÃN LÒNG TỪ
(45:07) Trưởng
lão: Lúc bấy giờ chúng ta bước chân đi, chúng ta đi rất rõ ràng với
lòng Từ thương yêu chúng sanh vô bờ bến, tràn ngập.
Nếu mà trong
khi chúng ta đi, trên bước đi mà chúng ta không còn hướng tâm nhắc nữa, mà
chúng ta thấy cái bước chân chúng ta tự nhiên nó có một cái sự tràn ngập ở
trong cái lòng chúng ta thương yêu chúng sanh, đó là chúng ta đã viên mãn được
Từ Vô Lượng Tâm.
Còn bây giờ
chúng ta đang đi mà chúng ta phải thường nhắc, rồi cái tâm chúng ta lần lần nó
huân lên cái sự thương yêu đó, thì đó là đang trau dồi.
Còn khi mà
chúng ta đi mà chúng ta thấy tự nhiên cái bước đi của mình, tự nhiên cái thân
tâm của mình nó từng lách qua, lách lại, nó tránh đi những cái sự đau khổ từ cỏ
cây, thảo mộc cho đến những loài chúng sanh nhỏ nhít dưới bàn chân - mà chúng
ta không nhắc mà luôn luôn cái tâm nó thương xót, nó làm cho chúng ta luôn
luôn theo dõi từng cái bước đi để không va chạm, để không làm đau khổ -
thì đó là chúng ta đã viên mãn lòng Từ trong Tứ Vô Lượng Tâm.
Ở đây thì Thầy
nói cái kết quả để chúng ta biết, và khi mà cái lòng Từ nó như vậy thì chúng ta
sẽ thấy được cái tâm của chúng ta bây giờ nó phủ trùm ở trên tất cả các loài vật,
thảo mộc, cây cỏ đều là thương yêu. Một cái nhánh cây kia các thầy cũng không
bao giờ nỡ mà bẻ, hoặc là ngắt một cái lá, hoặc là bứt một cái bông nữa.
Cái tình
thương yêu nó đến cái mức độ mà chúng ta không ngờ khi mà chúng ta trau dồi,
chúng ta thấy tất cả mọi người, mọi cây cỏ đều là có sự sống y như nhau. Đó là
cái viên mãn của lòng Từ của chúng ta tu tập.
Còn nếu mà
chúng ta không thực hiện được thì chúng ta vẫn vô tình thấy cái bông đẹp là ngắt
liền, không bao giờ chúng ta Từ. Điều đó là chứng minh rằng chúng ta chưa có
lòng Từ thương yêu.
Ở đây Thầy
muốn nói như vậy để khi nào mà chúng ta thực hiện được tới đó thì chúng ta mới
thấy được cái tâm chúng ta phủ trùm vạn vật, phủ trùm lòng thương yêu trên vạn
vật. Cho nên Phật nói: “Tâm Từ biến mãn khắp mười phương chúng sanh” là
như vậy.
(47:15) Và
từ đó, các thầy sẽ thấy nội cái Tứ Vô Lượng Tâm này quý thầy đã giải thoát tâm
hồn của mình, không còn có một pháp môn nào hết, hoàn toàn! Vì đã thương thì
không còn tham, đã thương thì không còn giận, mà nếu còn tham, còn giận thì làm
sao mà gọi là thương?
Đó, như vậy
nội trong cái pháp Tứ Vô Lượng Tâm cũng đem quý thầy đi đến cái nơi giải thoát,
cái Niết Bàn vĩnh cửu.
Vì có thương
yêu mọi người chân thật thì cái ngã nó không còn, vì thương yêu cá nhân của
mình cái ngã nó mới lớn. Đó là cái pháp môn vi diệu nhất mà chúng ta từng trau
dồi thì chúng ta có sự giải thoát hoàn toàn.
Niết Bàn trước
mặt chúng ta, đâu phải đợi chúng ta nhập Tứ Thiền mới diệt lậu hoặc rồi mới nhờ
Tam Minh mà diệt lậu hoặc mới là Niết Bàn? Mà chính ngay lòng thương yêu của
chúng ta cũng đã là Niết Bàn!
Mỗi pháp môn
của Phật đều có những vi diệu tuyệt vời của nó, nhưng vì chúng ta chưa biết,
chưa trau dồi. Phỏng chừng một năm mà quý thầy mỗi bước đi, đứng, nằm, ngồi, của
quý thầy mà quý thầy trau luyện, thì chắc chắn là quý thầy trong một năm đó quý
thầy đã thực hiện lòng Từ, Bi, Hỷ, Xả của quý thầy, thì ngay cuộc sống của quý
thầy đã giải thoát hoàn toàn.
Vì thế mà
quý thầy thấy trong giới luật của Phật cấm không cho chúng ta trồng cây cỏ này,
kia hoặc là làm cái này cái nọ kia, tất cả các nghề nghiệp đều đình chỉ tất cả
hết!
Người tu sĩ
chỉ còn biết đi khất thực ăn mà thôi, đi xin người khác thôi, không làm một cái
gì hết. Bởi vì làm là động đến chúng sanh, làm là làm đau khổ chúng sanh.
Không phải
là chúng ta ích kỷ, nhưng vì chúng ta thực hiện đúng cái lòng thương yêu của
chúng ta chân thật, để cho nó phủ trùm trên cái tình thương đó đối với muôn
loài.
Vì thế mình
bước vào đạo Phật, chúng ta thấy Đức Phật cấm tất cả các nghề, không được làm một
cái nghề gì hết. Vì còn làm một cái nghề nào thì cái nghề đó sẽ đem đến cho
chúng sanh có sự đau khổ đó.
Muốn được vậy
thì chúng ta phải từng ngày chúng ta phải trau dồi trong bốn cái oai nghi đi, đứng,
nằm, ngồi của thân của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét