489- CHƯA CÓ TỪ BI THÌ CHỈ CÓ LÒNG THƯƠNG YÊU NHỎ MỌN, ÍCH KỶ
(41:17) Trưởng
lão: Bây giờ lòng mình nói thương mà sự thật mình có thương được chưa?
Chưa! Mình thương mình chớ chưa chắc đã thương ai.
Thầy nhắc lại
cái câu chuyện để cho chứng minh rằng mình thương mình chớ chưa có thương ai hết,
nhưng mà mình nói rằng mình thương người này, người kia. Sự thật ra mình chưa
có thương.
Tại sao vậy?
Có câu chuyện như thế này:
Bà hoàng hậu
Vi Đề Hy hỏi đức vua Bình Sa Vương:
"Bệ
hạ có thương thần thiếp không?"
Nhà vua làm
sao lại không thương hoàng hậu, cho nên nhà vua nói:
“Nhà vua
rất thương hoàng hậu, tại sao hoàng hậu lại hỏi vậy?”
Thì bà Vi Đề
Hy nói:
“Bệ hạ
nói chớ bệ hạ chắc không thương thần thiếp đâu! Nếu giả chăng thần thiếp lấy một
ông quan nào thì bệ hạ có thương thần thiếp không? Điều đó là chứng minh rõ
ràng là bệ hạ thương bệ hạ chớ bệ hạ đâu có thương thần thiếp!
Khi mà
nghe được cái tin “trời sét” này - thần thiếp đã lấy một vị quan nào ở trong
triều này - thì lúc bấy giờ, bệ hạ còn có nước là: thứ nhất là chặt đầu thiếp,
thứ hai là giam thiếp ở trong lãnh cung, chớ đâu có bao giờ mà để cho thiếp được
tự do như thế này!
Nếu là
thương thiếp thì bệ hạ đâu có làm cái điều đó. Bởi vì thương người, mà người đó
người ta muốn như vậy thì mình cứ để cho người ta làm, thì như vậy gọi là
thương. Tại sao bây giờ bệ hạ nói bệ hạ thương thần thiếp, mà khi nghe cái tin
như vậy thì bệ hạ có thương không? Tức là bệ hạ thương bệ hạ!”
Đó, qua câu
chuyện như vậy chúng ta thấy rõ ràng: Chúng ta thương mình chớ không thương ai
hết. Nghe một người vợ mà lấy người khác là tức ầm ầm lên rồi, thì như vậy là
mình có thương người không, có thương vợ mình không hay là thương mình?
Mình thương
mình, mình muốn bảo vệ cái gì cũng của mình hết, đó là thương mình chớ đâu phải
là thương người khác? Còn thương người khác là phải giúp cho người khác!
Đó, ở chỗ mà
trau dồi tâm Từ Bi để chúng ta thấy được cái thương của chúng ta đối với muôn vật
như thế nào.
Quý thầy khi
mà chưa trau dồi cái tâm Từ Bi, một con bò cạp cắn quý thầy đau, quý thầy giết
con bò cạp. Như vậy là quý thầy nói: “Tôi Từ Bi lắm, tôi thương lắm”; “Tôi
thương lắm” mà con bò cạp cắn đau quá thì quý thầy giết liền tức khắc,
như vậy đâu phải thương con bò cạp?
Đó, những
cái này là những cái bài học thực tế để chúng ta biết cái tình thương của chúng
ta nó đang ở cái vị trí nào để chúng ta trau dồi nó.
Một con vật
cắn dù chúng ta có chết chúng ta cũng không nỡ giết nó nữa, còn chúng ta chưa
chết, mới đau thôi mà đã vội giết chết con vật khác. Rồi thấy con vật nào chúng
ta cũng sợ hãi mà chúng ta giết hết, sợ nó cắn mình cho nên giết sạch hết!
Vì cái lòng
thương yêu nhỏ mọn đó, ích kỷ đó đối với sự thương yêu mình cho nên trong xã hội
nó mới có cái sự bất an, có sự tranh chấp nhau, chớ nếu lòng thương yêu chúng
ta rộng lớn đối với mọi người, chắc chắn không có sự bất an đó.
Vì vậy, cái
bài học mà được trau dồi đầu tiên trong Phật Pháp là Tứ Vô Lượng Tâm.
Để làm gì? Để
xây dựng một con người có đạo đức chân thật, biết thương yêu người; để xây dựng
một xã hội tốt đẹp; để cho trong xã hội có trật tự, an ninh hẳn hòi.
Vì lòng
thương yêu đó mà được trật tự, chớ không phải chúng ta có kỷ luật thế này, thế
khác, buộc mọi người thế này, thế khác mà lòng thương yêu đó chẳng có thì xã hội
chẳng có trật tự! Hình thức bên ngoài thì nhìn trật tự nhưng bên trong có một sự
bắt buộc nào đó, chớ sự thật thiếu trật tự.
Đời sống
càng ngày càng khổ là do chúng ta không tìm ra được cái nguyên nhân để giải khổ,
cho nên cuộc sống con người rất là khổ.
Ở đây Đức Phật
đã dạy chúng ta phải biết được cái pháp nào để mà chúng ta trau dồi nó, để xây
dựng mình tốt, xã hội tốt, nó mới có được cái cuộc sống an vui, hạnh phúc cho
nhau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét