366- THẬP THIỆN - THÂN HÀNH/ 3
2.3- KHÔNG
TRỘM CẮP
(29:30) Hành
động của thân kế tiếp là không trộm cắp.
Trộm cắp do
lòng tham lam, làm ít mà muốn được nhiều, không làm mà có ăn, không đổ mồ hôi
mà có của cải, tài sản.
Hòa Thượng
Thiện Hoa dạy: Người không gian tham trộm cắp là người yêu chuộng sự công bằng,
thường trọng của kẻ khác như trọng của mình. Biết rằng tiền bạc là huyết mạch của
con người nên ai ai cũng có tiền bạc mới có thể sắm ăn, sắm mặc, chỗ ở và tất cả
nhu cầu cho cuộc sống.
Ta thường thấy
nhiều người bị trộm cắp của cải thất vọng đến đỗi phải quyên sinh, như vậy, ai
nỡ lòng nào trộm cắp cho đành! Vì của cải của mình mất, mình cũng biết tiếc, biết
buồn khổ, rầu rĩ thì của cải người mất, người cũng biết than, biết sầu muộn.
Vả lại,
chúng ta cũng phải hiểu: của phi nghĩa có giàu đâu! Vô cửa trước, ra cửa sau,
tiêu hao như nước soi cát chảy, manh tâm giành giật cho lắm, chết rồi cũng hai
bàn tay không.
Người không
trộm cắp, cuộc sống luôn được an vui, tinh thần không hồi hộp, vì không sợ pháp
luật, chẳng lo ngại ai thù oán. Trong nhà người này không trộm cắp của người
kia thì mọi người đều sống hòa thuận, thương mến.
Còn ngược lại,
bất hòa, sống nghi kỵ với nhau, khiến cho gia đình sống như trong địa ngục, người
này để ý người kia, vì thế lòng thương yêu tổn giảm, không còn nữa.
Ngoài xã hội,
người này không lấy của người kia thì nhà nhà khỏi đóng cửa. Ra đường, người
không lượm của rơi, giữa xã hội loài người đều là lương dân thì thế giới đâu còn
chiến tranh tàn khốc.
Trộm cắp là
một tánh xấu, đời đời, kiếp kiếp phải chịu cảnh nghèo đói, tai ương, vì nhân trộm
cắp, quả nghèo đói.
Do hiểu biết
nghiệp tham lam, trộm cắp thì đời đời nghèo cùng khốn khổ, biết như vậy, chúng
ta phải quyết tâm không bao giờ khởi ý trộm cắp, tham lam của ai. Dù trái cà,
trái bí, cây đinh, sợi kẽm… nói cho cùng, từ bụi đậu phộng không nhổ cắp đến một
mụt măng tre cũng không hề cắt trộm. Vì không bao giờ muốn bị mất của thì há
nào lại lấy của kẻ khác cho đành!
(32:02) Kinh
Thập Thiện dạy:
Người không
trộm cắp mà còn bố thí cho kẻ khác, giúp đỡ người đang nghèo đói thì sẽ được mười
quả báo, phước lành:
1.
Tiền
của dư giả, không bị vua quan, giặc giã cướp mất, không bị nạt lụt trôi, lửa
cháy và con cái không phá tán;
2.
Được
nhiều người kính mến và tin cậy;
3.
Không
bị ai lừa dối, gạt gẫm;
4.
Xa
gần đều khen ngợi, lòng ngay thẳng từ thiện;
5.
Luôn
lòng được an ổn, không sợ mất mát, hư hao;
6.
Tiếng
lành đồn xa;
7.
Ở
chỗ đông người không lòng khiếp đảm;
8.
Tiền
của, tánh mạng, nhan sắc, sức khỏe luôn được đầy đủ;
9.
Tâm
thường sẵn lòng bố thí cho người bất hạnh;
10.
Khi
chết được sinh vào cõi an vui, hạnh phúc.
Đó là cái
hành động không tham lam sẽ được mười cái điều lành như vậy.
Cuộc đời người
ta có nhiều cái góc độ tham lam, nhưng có người thì tham tốt, nhưng có người
thì tham xấu.
Tham tốt như
thế nào? Cố gắng làm ra cho nhiều tiền, nhiều bạc, đó là sự tham tốt. Lấy mồ
hôi nước mắt của mình, đó là sự tham tốt. Còn có nhiều người tham xấu là lén trộm
cắp của người khác về làm của cải của mình, đó là lòng tham xấu.
Người tham tốt
thì vất vả, suốt đời quần quật lao động bằng tay chân hoặc bằng trí óc. Người
tham xấu thì chờ lúc sơ hở của kẻ khác mà lấy trộm của người. Người tham xấu bằng
trí thì suy tư bằng những thủ đoạn gian ác để lấy của người mà không bị pháp luật
bắt tội trộm cắp.
Cho nên đối
với cái hành động tham lam, trộm cắp này, nhiều hình thức chớ không phải một
hình thức. Nhưng tóm lại, dù cái hình thức nào, dù có thiện thì vẫn là đem đến
sự đau khổ cho bản thân của mình.
Người tham
làm ra của nhiều thì đày ải thân tâm của mình phải suy tư, tính toán làm cách
nào, rồi phải chạy Đông, chạy Tây giao thiệp bằng cách này, bằng cách khác để
có được nhiều tiền, nhiều của. Vẫn là đau khổ!
(35:15) Nhưng
đời người sanh ra thì chúng ta biết làm sao hơn? Nhưng chúng ta chọn lấy cái
tham mà bằng mồ hôi nước mắt của mình thì cái tham đó rất là quý. Còn cái tham
mà không có mồ hôi nước mắt của mình, không có sự suy tư, tính toán ở trong đó
thì cái tham đó là tham xấu, chúng ta nên tránh.
Nhưng chúng
ta nên nghĩ rằng: có nhiều người tiền bạc rất nhiều mà vẫn còn tham tiền, tham
bạc. Ngồi trên đống tiền cao như núi mà ăn chẳng yên, ngủ chẳng yên, thế mà người
ta không thấy cái nỗi khổ đó.
Mặc dù cái
việc làm của họ rất là lương thiện chứ chưa phải có những manh tâm gian ác
trong đó. Thế mà họ không dám buông xả để họ được một giờ, một phút yên vui,
thanh thản tâm hồn của họ. Dù họ có cố gắng làm cho nhiều, tham cho nhiều, chất
cho nhiều vàng bạc, nhưng phỏng chừng chết đi họ có giữ được đồng nào, có đem
theo được?
Thì chúng ta
có đủ phước tạo được tiền bạc nhiều, chắc chắn chúng ta sẽ không xài hết được,
thì chúng ta nên nhớ: xung quanh chúng ta có nhiều người bất hạnh đang nghèo
đói, không cơm ăn áo mặc vì họ là người đã tạo nhiều nghiệp ác, do đó chúng ta
hãy bố thí cho họ, giúp cho họ. Sự giúp và bố thí này sẽ giúp cho đời sống của
chúng ta hiện tại và mai sau, sẽ chuyển hóa được nghiệp khổ của chúng ta.
Thầy đem một
cái ví dụ.
Như trong hiện
tại, Thầy có một người đệ tử đó là chú Chơn Tâm. Chú từ một giáo viên cấp II,
tiền lương rất là túng thiếu, không đủ cung cấp cho gia đình sống trong cái cuộc
sống hiện giờ. Thế mà cái phước chú đến, do đó chú chuyển cái nghề giáo viên
thành cái nghề làm vàng bạc, đá quý. Chỉ trong vòng hai năm, chú đã có một số
tiền rất lớn.
Chú thường về
đây để thưa hỏi Thầy về pháp tu hành, Thầy khuyên chú nên bố thí và làm những
việc lành. Chú nghe lời Thầy, lúc nào chú cũng đến thăm những trại mồ côi, trại
cùi, dưỡng lão, những nơi nghèo đói thì chú thường đến để bố thí.
Trên bước đường
làm ăn nó không phải suôn sẻ luôn đâu, vì thế chú gặp những tai nạn. Do những
tai nạn đó mà khi xảy ra thì chính quyền người ta xét thấy: cái người này làm
có tiền sống giúp xã hội chớ không có lo lắng cho cá nhân mình. Cho nên từ cái
tai nạn xảy ra đó, nhà nước đã không có bỏ tù chú và thấy chú là một người rất
tốt.
(38:35) Nếu
chú mà tích lũy sự có tiền của này chỉ riêng cho cá nhân mình, chắc chắn chú sẽ
không thoát được cái tù tội. Vì người ta xét thấy hành động làm ra tiền mà
không phục vụ cho riêng cá nhân gia đình mình mà cho cả xã hội, người ta nghĩ
người này là người làm ra tiền mà rất tốt.
Vì thế mà Thầy
thiết nghĩ: trên bước đường ngồi trên đống vàng mà rất đau khổ. Trong một chuyến
xe mà chú chở vàng, một trăm ký, năm ba chục ký lô vàng, thì trên bước đường đi
chuyển hàng, tâm hồi hộp lo sợ chớ không đơn giản như chúng ta không có tiền bạc.
Sau này Thầy
khuyên chú: "Chú nghỉ đi, đừng nên làm nữa. Có bao nhiêu hãy bố
thí cho người, chỉ dành dụm đủ sống mà thôi". Từ ngày đó, chú
nghe lời Thầy, chú rất là an ổn, không còn lo lắng, không còn sợ hãi nữa.
Nhưng tâm
con người nó không phải đứng yên một chỗ. Tiền bạc là cái sự cám dỗ rất lớn làm
chúng ta khó mà giữ tâm mình yên ổn như những bậc tu hành. Cho nên, càng thấy sự
làm ăn càng khá giả lên thì chúng ta nên càng dè dặt. Coi vậy chớ nó chưa được
yên ổn cho đời chúng ta đâu.
Tại sao vậy?
Đức Phật đã xác định: "Tiền bạc, châu báu là rắn độc". Khi
trong tay chúng ta có nó, mặc dù nó không phải là tiền bạc phi nghĩa mà chính mồ
hôi của chúng ta, nhưng nghiệp quả khi có tiền bạc vẫn đem đến cho chúng ta nhiều
tai nạn.
(40:26) Vì
vậy mà Thầy ở đây Thầy nhắc các cư sĩ: khi các con làm có tiền bạc, nhớ đến những
nỗi bất hạnh của người khác. Vì phước của mọi người cộng lại lớn hơn phước của
chúng ta. Vì chúng ta có một cá nhân, không thể nào có đủ phước để thọ hưởng
cái sự giàu sang đó.
Cũng như một
nhà vua, khi ngài lãnh đạo trong một nước, ngài giàu sang, tiền bạc rất nhiều.
Thế cái phước nhà vua đó sẽ hưởng được bao lâu? Nếu phước đó dài thì được mười
năm, hai chục năm. Nếu cái phước ngắn, vị vua đó vừa lên ngôi trong năm ba hôm
là bị truất phế hoặc là bị giết.
Thường chúng
ta thấy, cái phước của cá nhân rất nhỏ mà cái phước của mọi người rất lớn. Nếu
một vị vua lên nắm quyền, giàu sang mà biết bố thí giúp cho dân nghèo thì nhà
vua chắc chắn sẽ được ở ngai vàng bền lâu. Còn nếu mà nhà vua lên chỉ hoang
phí, lo ăn chơi thì Thầy nghĩ rằng, trong lịch sử chứng minh điều đó rất rõ
ràng: nhà vua đó ở ngôi không lâu!
Cũng như một
người giàu có mà có lòng từ thiện thì sẽ giữ vững cái sự giàu có đó, không phải
trong một đời của họ mà cả đến đời con cái của họ. Nếu sự giàu có đó mà chỉ có
mình họ hưởng thì cái phước báo của người đó sẽ tiêu mòn rất nhanh chóng. Từ
đó, trong một đời người của họ chưa hưởng trọn mà của cải đã bị nước lửa, bị giặc
giã cướp bóc, làm cho họ trở thành hai bàn tay trắng, nghèo đói như người khác.
Vì thế không
tham lam, không trộm cắp mà có đủ duyên, có đủ tài làm ra tiền, ra bạc thì nhớ:
phước báo của mọi người là lớn, phước của mình nhỏ, vì vậy mình cố gắng san sẻ
cho những người bất hạnh trong xã hội. Từ đó, của cải tài sản mình bảo vệ được
rất là yên ổn mà không hao mất.
Nhớ những lời
này là những kinh nghiệm, trong đời Thầy, Thầy đã từng dạy một người cư sĩ và
thường nhắc nhở nhiều người nữa. Trên cuộc đời những người cư sĩ, họ đã được an
vui, hạnh phúc, họ đã được sung sướng, thoát khỏi cảnh tù tội, thoát khỏi cảnh
ghen ghét của người khác. Đó là lòng bố thí của họ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét