329- CÁCH PHÂN XỬ TRONG GIỚI LUẬT
(24:11) Thầy
xin thuật một cái câu chuyện ở trong luật Mục Đắc Ca dạy, để chúng ta biết, để
mà sau này chúng ta đứng ở trong cái giới luật mà chúng ta biết phân, phạt cho
nó đúng cách.
Chứ nếu mà
Thầy không đem cái ví dụ này thì chúng ta sau này là một vị tu sĩ hướng dẫn một
Tăng đoàn mà chúng ta không có biết cách để mà phân xử thì khó mà giúp cho cái
Tăng đoàn đó tiến tu và sống hòa hợp nhau được.
Đây là câu
chuyện để chúng ta thấy được cái sự phân xử cho nghiêm minh trong giới luật của
Phật:
Có hai
vị Tỳ Kheo, họ luôn luôn chê bai lẫn nhau.
Đây là đem một
cái ví dụ, cái tội của hai người này là họ luôn luôn họ hay kích bác nhau, người
này chê người kia cái này, người kia chê người nọ cái khác.
Trong
hai ông, ta nên tin người nào mà xử họ rằng đúng?
Thì trong
hai ông này, ta tin cái ông nào trì giới. Cái ông mà trì giới đó, thấy cái ông
đó giữ gìn giới hạnh hơn cái ông kia thì ta nên tin cái ông đó mà khuyên cái
ông nọ không nên tranh luận, không nên cãi cọ đối với cái người người ta có trì
giới.
Đó là cách
thức mình khuyên làm cho người ta hòa với nhau. Nhưng mình khuyên như thế nào
đúng?
Vì xét hai
người, cái người trì giới thì nó phải hơn cái người mà không trì giới, cho nên
mình nên khuyên cái người không trì giới đó hãy nên nhịn, hay hoặc là nhẫn, hay
hoặc là đối xử với cái người trì giới là mình hãy theo gương cái người trì giới
mà mình tu học chớ không được chê bai ông ta.
Nếu cả
hai đều trì giới thì mình tin ông nào?
Nếu hai người,
người nào cũng trì giới, giữ gìn giới nghiêm túc không có vi phạm, thì bây giờ
mình tin ông nào đây?
Thì mình chọn
lấy cái ông đa văn, cái ông thông suốt giáo lý, hiểu biết nhanh nhẹn hơn, còn
cái ông thiếu đa văn thì chúng ta khuyên ông ta nên nhân nhượng ông đa văn, và
noi theo gương của ông đa văn mà tu tập.
(27:06) Nếu
hai ông đều đa văn hết thì chúng ta biết ông nào mà xử lý đây?
Thì chúng ta
hãy tìm cái ông nào mà thiểu dục, ít muốn, cái ông mà không ham muốn, tức là
cái đời sống ông ta rất là giản dị, không có đồ đạc nhiều. Còn cái ông khác thì
có nhiều hơn, dù là một cái y thôi thì chúng ta cũng vẫn thấy cái ông mà ít hơn
một cái y, thì cái ông đó là thiểu dục hơn ông kia, thì chúng ta sẽ khuyên ông
nọ nên nhẫn, và nên nương vào cái ông thiểu dục hơn mình, lấy cái chỗ thiểu dục
của ông ta để cho mình làm gương mà mình tu tập.
Nếu
hai ông đều thiểu dục thì chúng ta phân xử làm sao?
Thì bây giờ
chúng ta sẽ phân xử cái ông nào mà cực thiểu dục! Hai ông đều thiểu dục nhưng
mà cái ông thiểu dục hơn nữa, thì lúc bấy giờ chúng ta sẽ chọn lấy cái ông cực
thiểu dục mà làm cái gương cho cái ông thiểu dục kia để mà theo đó hòa hợp nhau
mà tu tập.
Nếu
hai ông đều cực thiểu dục?
Nếu hai ông
đều là ông nào cũng cực thiểu dục hết thì chúng ta phân xử sao?
Điều
đó không bao giờ có!
Nghĩa là cuối
cùng thì chúng ta sẽ xét thấy rằng, không thể nào có hai ông cực thiểu dục một
lượt được! Cho nên chúng ta có cái chỗ để mà chúng ta phân xử cho họ hòa hợp
nhau trong cái đời sống giới luật của Phật.
Đến đây thì
cái câu chuyện chấm dứt để quý vị biết rằng, cái lỗi, tuần tự từng những cái phạm
lỗi đó mà chúng ta gia giảm nặng nhẹ của họ để mà chúng ta phân xử cho đúng,
không khéo thì nó có sự oan ức ở trong đó, không khéo thì nó có cái sự khổ tâm
cho những người mà không phạm phải lỗi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét