283- TÌM NƠI THUẬN TIỆN ĐỂ TU TẬP KHÓ LẮM
(39:19) Phật
tử 1: Con cứ phân tích vầy mà con thấy sao con hạnh phúc quá, con sung sướng
vô cùng. Con nói mình được có thân làm người nè, rồi cái mình được sanh vào thời
có Phật pháp này, rồi cái mình lại chịu tu nữa. Chứ mà có nhiều người không chịu
tu, mình chịu tu. Chịu tu xong rồi cái mình lại được gặp Thầy nữa. Mình gặp Thầy
cái Thầy hướng dẫn đúng cái Pháp rồi mình cố gắng mình thích mình tu được nữa.
Thành ra con nói sao mà mình may mắn quá chừng!
Trưởng
lão: Rồi mấy con thấy,
bây giờ đó, cái hoàn cảnh mà thuận tiện cho mình tu, bây giờ mình tìm một cái
nơi mà thuận tiện như thế này mấy con, khó lắm không phải dễ đâu. Không thấy có
đâu. Bây giờ về đây, mấy con thấy là yên ổn nè, phải không. Rồi ăn ngày một bữa
có người lo cho mình, các con khỏi lo gì hết. Cứ tối ngày cứ lo mình mài miệt
mình tập luyện thôi.
Coi như một
người ở không mình mài miệt tập luyện thôi chứ mình có làm gì đâu. Và cuối
cùng, thì mình hoàn tất được con đường này, phải không? Còn những cái chuyện
khác mà nó nhỏ nhặt nó xảy ra thì thế nào cũng phải có chứ làm sao không. Nhưng
mà mặc nó, làm cái gì, tụi tui có làm gì đâu mà sợ.
Phật tử 1: Như công an rượt.
Trưởng
lão: Như công an rượt
(Không nghe rõ). Đúng vậy. Cũng như mà cái chuyện mà Thầy đi ẩn bóng vậy thôi,
đâu có gì mà phải lo. Cái chuyện đó là cái chuyện mà mình đối phó với cái mặt ở
bên ngoài, bởi vì nó là ác pháp rồi, thì mình nhiều cái sự linh động như vậy.
Nhưng mà cái
tâm tha thiết tu thì chắc chắn mấy con không có mất phần gì về cái vấn đề đó
đâu. Tại mình không tha thiết tu, chứ còn tha thiết tu thì Thầy nói không có
bao giờ mà thiện hữu tri thức người ta rời bỏ những người mà tha thiết tu, người
ta luôn luôn lúc nào người ta cũng muốn giúp đỡ cho mình.
Phật tử 1: Con thấy ở nhà là khó lắm. Như nhà
con thì hiện giờ cũng vắng người, có thằng con trai nó đi làm suốt ngày, có hai
vợ chồng con nhưng mà cũng phải còn nấu ăn. Chứ đâu ở bển đâu có mượn người nấu
được. Ở xứ người đâu phải như mình bên đây có tiền mượn người nấu được. Như con
đi nấu ăn con cũng phải lựa, hay đi shop, rồi mua đồ, mua đạc thì cũng còn phải
còn chạy theo dục.
Trưởng
lão: Thì tức là mình
mua là mình phải nói là “bữa nay mình ăn cái này chứ”, tính toán ở
trong cái đầu mình, chứ mình đâu có không tính được.
Phật tử 1: Không tính đâu được, tính làm cái
này cái kia. Thí dụ bữa nay ăn cái này ngán, tính ngày mai làm …
(41:34) Trưởng
lão: Chứ không lẽ mà ăn hoài một thứ, cái bụng của mình nó bị…
Phật tử
2: Con thấy gạo
lứt muối mè là hay nhứt, khỏi tính gì cả.
Trưởng
lão: Đệ nhất.
Phật tử 1: Con nói thí dụ như chỉ có nước là
mình đi xin ăn, như về đây cô Út cho ăn là sướng quá.
Trưởng
lão: Thì cái đó là
tiện nhất rồi con. Theo Thầy thấy thì…
Phật tử 1: Chỉ có người nào mà nấu cho mình ăn
vậy rồi mình không chạy theo, cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, mình khỏi có phải
nghĩ nay ăn cái này rồi mai đổi cái kia.
Trưởng
lão: Nó không chạy
theo cái dục con. Cái tham của mình nó không có được.
Phật tử 3: Con cảm thấy ở đây thì tu là tốt nhất
vì mỗi người một góc đó. Chứ mình đi mấy chỗ khác thì, cái pháp đó người ta
chưa có giúp mình ráo riết. Vả lại nữa, tu chung tu không có được.
Trưởng
lão: Tu chung nữa.
Nó không có cái riêng.
Phật tử
3: Tu một cái
thiền đường năm, sáu chục người, cả trăm người đó.
Phật tử
1: Cái tâm mình đâu
có yên ổn được.
Phật tử
3: Còn ở đây
mình ở một mình đó Thầy.
Trưởng
lão: Người mới, người
cũ người nào cũng ở một mình. Nghĩa là người nào người ta có tâm tha thiết tu
mà người ta ở lại tập trung cho người ta vô một cái thiền đường đông vậy thì
coi như là chơi cho vui chứ tu cái gì được. Nó động hết rồi. Cho nên cái môi
trường mà để tạo ấy, thì nó cũng khó chứ không phải dễ. Nhưng mà mình được cái
môi trường mình tu, thì ráng tu.
Phật tử 1: Ở bên nhà con ở bên Úc ấy thì cũng
yên tĩnh. Nhà cũng rộng thênh thang yên tĩnh, mà chỉ có cần phải có người cho
mình ăn bữa cơm thì được. Còn này đâu có ăn vậy được, ở bển tự nấu.
Trưởng
lão: À Thầy mà nếu
mà có người nào bên Úc mà tu được, Thầy qua bên đó Thầy mở cái thiền đường giống
như bên đây này. Cái qua bên đó mấy con bên đó mới vô tu. Có người tu được, mà
bây giờ có người tu mà được rồi, thì nó mới giúp những người mà ở bên đó, mà cả
những người ngoại quốc người ta vô tu nữa.
Phật tử 1: Ở bển nếu mà trường hợp mà có vậy
thì người tu không biết bao nhiêu người, con nghĩ là vậy.
Trưởng
lão: À thì đương
nhiên là mấy con cứ tu đi rồi cái ước vọng đó thì nó sẽ có mấy con, nó sẽ có.
Miễn là Thầy đào tạo được những cái ông A La Hán, thì bao giờ Thầy bảo phải đi
qua bên đó đi, chứ đừng có ở đây.
(43:18) Phật
tử 1: Con thấy chỉ có vậy là được, chứ ở bển thì đất rộng thênh thang, có
thể cất này kia được, cũng như mình mở ra được. Nhưng có cái là, thí dụ như tự
túc tu như nhà là không được. Bây giờ thí dụ như mình cũng phải còn nấu ăn. Còn
ví dụ như có một cái chỗ, tổ chức, thí dụ người nào nấu như là ở đây cô Út cho
ăn vậy đó, rồi cái người nào tu thì tu.
Trưởng
lão: Thì mới vô tu mới
được. Không, điều kiện là, vấn đề nếu mà Phật pháp được chấn chỉnh đó, cho nó
đúng cách, có người tu xong ấy, thì nó không những ở đất nước Việt Nam đâu mấy
con. Nó sẽ ở các nơi, từng chỗ nào mà có cái duyên ấy, thì mình sẽ đưa cái người
đó. Nhưng riêng bây giờ thì Thầy nhất định là Thầy chưa có đi mà đem pháp bán rẻ
đâu. Bán rẻ mà nói Thầy đi ra ngoại quốc đi kiếm tiền Thầy không có thèm đi
đâu, nhất định là Thầy không có đi.
Phật tử 1: Nếu như ở bên Úc là được nhiều hơn
là hạnh phúc dữ lắm…
Trưởng
lão: Nhưng mà khi mà
tu rồi ấy, thì đề nghị những người đó, họ sẽ đi. Tức là Thầy quán chiếu họ, và
họ cũng quán chiếu họ có cái duyên ở đâu, Thầy sẽ đưa cái người đó về đó, để
cho họ đến đó. Thì mấy con sẽ có cái duyên thì mấy con sẽ mua đất, mấy con bỏ
tiền, hùn tiền nhau mấy con mua đất, mấy con lập cái tu viện như cái kiểu này.
Từ cái mô
hình này, các con sẽ nhân rộng ra những cái mô hình mỗi người một cái thất nhỏ,
đơn giản, sống ba y một bát. Người nào đến đó thì coi như là đồ cá nhân họ vừa
đủ để mà họ sống ở trong đó được thôi.
Phật tử 1: Tụi con ở bên Úc thì cũng không có
mấy người. Có nhóm chắc chừng bốn, năm người thì có thể…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét