244- TU TẬP ĐỂ NGƯỜI THÂN CÙNG GIẢI THOÁT
(46:39) Phật
tử: “Xin Thầy giảng rõ cho tất cả các cư sĩ chúng con được hiểu về
cách thức tu tập của người tại gia”.
Trưởng
lão: Đây là cái phần
mà quan trọng nhất. Tại gia tức là mình sống tại nhà của mình. Mà mình tu tập
sao mà đối với, cũng như con rồi đối với cha mẹ. Thì vợ chồng đối như thế nào?
Rồi con cái trong gia đình của mình đối xử như thế nào? Đó là cái sự cụ thể.
Nhưng những cái bài vở này, những cái bài mà học về cái bổn phận mà của người tại
gia tu tập theo đạo Phật đó, thì thiệt ra nó là những cái giáo trình mà tu học
như Thầy đã nói cho mấy con đã nghe rồi đó. Thì đạo Phật nó có những cái lớp để
mà tu tập, để mà từng sống ở trong cái gia đình của mình. Đó là cái lớp Chánh
Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng. Đó là những cái lớp để
mà học tu sống ở trong cái chiếc áo của người cư sĩ, sống trong cái tập thể,
gia đình, xã hội. Đó là những cái lớp mình đang tập sống cái đạo đức không làm
khổ mình, khổ người. Đó là những cái lớp học như vậy.
Cho nên nó
không phải là nói cái bài học mà về đạo đức, đối với một người cư sĩ mà học về
đạo đức, nó có từng lớp rõ ràng chứ không phải là nói mình muốn tu là mình phải
học những cái đạo đức như vậy như vậy rồi thôi. Không phải. Nó cũng phải có tầng
lớp, nó uốn nắn cho mình có cái cuộc sống, có một cái nhìn, có một sự suy tư.
Nó không giống như cái nhìn, cái suy tư của mình hiện giờ. Vì vậy, nó có từng
cái lớp học của nó để nó rèn luyện mình. Cho nên trong cái vấn đề hôm nay thì đại
khái như các con biết rằng Thầy có soạn thảo cái bộ sách đạo đức nhân bản -
nhân quả. Tức là đời sống ở trong gia đình của mình là mình sống ở trong cái
quy luật của nhân quả. Cho nên mình thoát ra cái quy luật nhân quả. Mà đang sống
trong quy luật mà thoát ra nhân quả là phải có những cách thức sống, cách thức
suy nghĩ. Cách thức thấy nó như thế nào thì chúng ta mới sống trong cái nhân quả
mà không bị nhân quả chi phối.
Trách nhiệm
như thế nào? (Phật tử): Ở đây qua những cái điều mà thưa hỏi Trưởng lão: “Xin
Thầy giảng rõ cho tất cả cư sĩ chúng con được hiểu về cách thức tu tập của người
tại gia. Bổn phận trách nhiệm phải như thế nào để ngày mai sau khi rời khỏi Tu
viện, để biết cách thức tu tập mà không phải uổng chờ thời gian công sức. Không
phí uổng thời gian công sức để làm sao gieo trồng được nhân duyên thiện cho tốt.
Vì con e sợ nếu không biết phương pháp tu tập thì tất cả sẽ rơi vào tình cảnh
cư sĩ không xong mà tu sĩ thì cũng dở. Con xin Thầy từ bi hoan hỉ bố thí dạy bảo
cho chúng con”.
(49:28) Trưởng
lão: Đó thì đây là một cái lời xin Thầy dạy cho các con, phần nhiều là dạy
về đạo đức nhân bản - nhân quả. Như bộ sách đạo đức nhân bản - nhân quả mà Thầy
đặt cái tên là Đạo Đức Làm Người. Thì các con thấy như tập một thì nói về ba
cái đạo đức của xã hội. Và cái tập hai nó đi vào cái đạo đức của con người, cái
bản thân của con người. Và tập ba, tập bốn, tập năm thì nó cũng còn nói về đạo
đức bản thân của mỗi con người chứ chưa đến gia đình. Vì vậy thì các con biết rằng
cái giáo trình mà học về đạo đức nhân quả thì nó là một cái bài vở, một cái
phương pháp cho nên nó rất nhiều điều.
Và chúng ta
cũng thấy rằng cái hành động từ cái suy nghĩ, từ cái lời nói, từ cái hành động
của thân chúng ta nó cũng vô lượng hành động. Vì trước cái cuộc sống chúng ta
nó có nhiều chuyện để mà chúng ta có những cái hành động trong những cái chuyện
đó. Cho nên nó không phải là có một cái hành động này là đúng hay hoặc là hành
động kia là đúng, hay hành động nọ là sai. Nó không phải chỉ có một vài cái
hành động, hay năm, mười hành động mà nó vô lượng hành động. Hễ nó tiếp duyên
thì nó có những hành động mới khác hơn nữa, cho nên nó là vô lượng. Mà vô lượng
như vậy là cái nhìn, cái suy nghĩ của chúng ta, nó cũng phải vô lượng sự nhìn
thấy và sự suy nghĩ của chúng ta đúng Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ,
Chánh Mạng. Do cái sự suy nghĩ như vậy nó trở thành cái môn học. Nếu mà chúng
ta không học thì chúng ta không biết.
Cho nên hiện
bây giờ thì chúng ta không có thì giờ để mà chúng ta giảng rộng ra cái đường lối
này. Vì ngày mai thì quý Phật tử sẽ biết rằng cái chương trình của Phật giáo,
nó sẽ có những cái lớp học này. Mà mỗi lớp học thì nó phải kéo dài một năm một
lớp học. Ví dụ như vào học cái lớp Chánh Kiến thì chúng ta phải học có một cái
nhìn. Ở trong cái nhìn qua một cái góc độ nhân quả, không còn qua góc độ đúng
sai phải trái như xưa nữa. Cho nên chúng ta phải học một năm. Trong cái sự học
tập đó thì nó có sự rèn luyện tu tập để làm cho chúng ta sống quen đi cái nếp sống
mới. Nó không còn cái nếp sống cũ nữa, không theo cái lối phong tục cũ nữa. Cho
nên nó có cái khác.
Và đồng thời
thì chúng ta cũng học cái lớp thứ hai thì chúng ta học cái suy nghĩ. Hồi nào
chúng ta có sự suy nghĩ, nhưng mà sự suy nghĩ chúng ta hầu hết là đem lại sự
đau khổ cho chúng ta. Còn cái sự suy nghĩ hiện giờ gọi là Chánh Tư Duy, nó đem
lại chúng ta một niềm sống an vui và hạnh phúc. Do cái chỗ mà chúng ta có học tập,
có rèn luyện thì chúng ta mới thông suốt được. Còn bây giờ vì một cái lớp học
nó như vậy, nó cả năm như vậy mà cô đọng trong một buổi học thì không thể hết
được. Cho nên vì vậy mà Thầy sẽ tóm lược lại để cho chúng ta biết cách, mà
chúng ta hôm nay chúng ta tu tập cho rõ ràng.
Bây giờ giả
dụ bây giờ chúng ta sống ở trong gia đình mà chúng ta, như Thầy hồi sáng có
nói. Như đức Phật tóm lược lại cho dạy cho cái người đệ tử Sa di của mình đầu
tiên tức là La Hầu La. Thì ông dạy La Hầu La như thế nào? Mỗi lần muốn nói ra một
cái điều gì thì chúng ta suy nghĩ cái lời nói đó. Nếu nó không làm hại mình hại
người, không làm hại mình, không làm hại cả hai thì mình mới nói. Và như vậy
thì hàng ngày chúng ta muốn làm hành động gì, muốn nói một cái điều gì, muốn
suy nghĩ một cái điều gì thì chúng ta xét cái đó nó có hại mình, hại người, hại
cả mình và hại người không? Nếu mà không thì đó là mình sẽ nói. Và như vậy rõ
ràng nó là nhân quả.
(53:00) Bởi
vì cái đạo đức nhân quả nó không làm khổ mình. Mà giờ mình suy nghĩ cái lời nói
đó mình nói ra nó không làm cho người ta đau khổ, không làm cho mình khổ, mà
không làm cả hai đau khổ thì mình sẽ nói. Thì hiện giờ chúng ta nên tập nghĩ,
suy nghĩ cẩn thận thì chúng ta nói. Lỡ mà chúng ta có nói ra mà làm khổ người,
khổ mình hoặc là khổ cả hai thì mình nên cố gắng khắc phục mình. Nhắc nhở mình
từ đây về sau không được nói lời nói đó nữa. Từ đây về sau phải chừa, không được
nói những lời nói như vậy nữa hay hoặc là những hành động như vậy nữa, hay hoặc
là những sự suy nghĩ như vậy nữa. Đó là cách thức chúng ta đối xử trong gia
đình thì đối xử như vậy trong gia đình. Thì nó biến ra những cái đức hạnh, cái
hạnh của nó.
Cái hạnh của
nó sống như thế nào? Nhẫn nhục - tùy thuận - bằng lòng. Bởi vì, khi mà mình suy
nghĩ như vậy thì ngay mình làm được những cái điều này, thì cái đó là cái hạnh
nhẫn nhục. Ví dụ người ta chửi mình, mà mình suy nghĩ để mình nói một cái lời
nói gì đó mà làm cho người ta khổ, nhất định là mình không nói. Cũng như bây giờ
người ta chửi mình, mình biết là cái tâm mình nó sân lên rồi. Nhưng mà bây giờ
mình muốn chửi người ta lại. Nhưng mình suy nghĩ bây giờ mình nói người ta lại,
mình chửi người ta chó hay trâu hay là chửi đồ này đồ kia. Thì mình nói, mình
suy nghĩ: “Bây giờ nói ra lời nói như vậy thì mình cũng không thua gì họ,
và như vậy mình nói như vậy là làm khổ người ta. Tốt hơn là mình không có nói”.
Do đó, cho nên vì vậy, mình ngăn cái ác pháp đó đi. Cho nên nó không, cái lời
nói nó không hung dữ nữa. Và cuối cùng thì mình thấy mình không có nói ra cái lời
nói hung dữ. Do đó, mình không tạo cái nhân ác. Cho nên cái quả người ta chửi
mình thì lập tức người ta không có chửi nữa, người ta bỏ người ta đi vào. Không
lẽ người ta chửi suốt ngày sao?
Cho nên, cuối
cùng thì coi như mình học về cái đạo đức nhân bản - nhân quả. Tức là cái cơ bản
của con người chúng ta đi vào đạo Phật thì phải sống như vậy. Cho nên các con
nhớ kĩ. Vì vậy, thường Thầy đã viết ở trong cái bảng khắc vào cái bia đá mà Thầy
nhắc ở phía trước gần ở bên cái điện Phật. Thì Thầy có nói: “Đừng nhìn
mọi vật điều đúng sai, phải trái mà hãy nhìn nó bằng thiện ác”. Mình nhìn
nó thiện thì nó sẽ đem lại không có sự khổ đau cho mình cho người, mà ác là nó
có sự khổ đau. Cho nên khi mà nó đúng như vậy thì mình dừng lại, mình không có
làm những cái điều ác. Đó là cách thức của chúng ta tu tập, mà không ngờ làm những
điều đó lại nó có ba cái đức. Đức là nhẫn nhục, tùy thuận và bằng lòng. Nó làm
tất cả đều vui.
(55:31) Cho
nên mấy con nhớ rằng những cái cuốn sách mà Thiền Căn Bản mà Thầy dạy thì nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng, nó nằm ở trong cái chỗ tư duy suy nghĩ này. Nó biến
ra cái phương pháp mà chúng ta tu tập, làm cho gia đình chúng ta càng ngày càng
vui vẻ. Mọi người càng ngày càng thấy hạnh phúc. Trước kia thì mình không dằn
được, mình giận dữ, mình nói thế này thế khác, mình bỏ ăn bỏ uống. Hôm nay, mọi
chuyện nó có xảy ra, mình thấy vui vẻ, ăn uống cũng vui vẻ. Không có buồn rầu,
không có làm cho người khác khổ tâm mà mình cũng không khổ tâm. Và như vậy rõ
ràng là cái con đường của đạo Phật nó thực tế ngay trong gia đình chúng ta. Mà
chúng ta biết tu căn bản như vậy thì chúng ta sẽ được giải thoát.
Cho nên tóm
lược lại là chúng ta nên tu tập bằng đạo đức không làm khổ mình khổ người. Bằng
những hành động suy tư, từng hành động, từng lời nói, từng cái suy nghĩ của
chúng ta trong tâm của chúng ta. Thì như vậy chúng ta sẽ có kết quả giải thoát
hoàn toàn. Chứ đừng nghĩ rằng bây giờ tui vào đây là phải thọ Bát Quan Trai, phải
giữ gìn tám giới, phải ăn chay, phải ăn một bữa. Về gia đình ăn ba bữa, mình
cũng tự nhiên mình ăn ba bữa có gì đâu? Chưa phải lúc mình ăn một bữa thì mình
tu đừng có vội vàng. Mình vội vàng mình tu là làm chướng ngại cho gia đình của
mình. Làm cho khổ cả gia đình mình thì không có hay ho gì hết. Cho nên mình phải
biết cách vừa tu giải thoát cho mình mà vừa làm cho những người thân của mình
được giải thoát nữa. Đó mới chính là cái phương pháp tu của đạo Phật.
Cho nên đạo
Phật là một cái nền đạo đức nhân bản - nhân quả. Cho nên đức Phật có nói là cái
đoạn kinh, đức Phật nói như thế này: “Nếu mà tu cái mục đích của đạo Phật
đến với con người là không làm khổ mình, khổ người. Mà người nào đã không làm
khổ mình, khổ người đó là đạt được cái mục đích của đạo Phật rồi, đâu cần tu những
gì, pháp gì khác đâu”. Nếu mà chúng ta không làm khổ mình khổ người thì
luôn luôn tâm hồn chúng ta thanh thản, an lạc. Nó luôn luôn nó vui, nó hạnh
phúc, nó có gì đâu mà khổ nữa đâu. Các con thấy bây giờ mình ngồi đây mình buồn
buồn, tức là tự mình đã làm khổ mình rồi. Thì mình đâu có để tự làm khổ mình, tức
là đạo đức không làm khổ mình, phải không? Rồi có người chửi mình, mình không
giận không gì hết thì tức là đạo đức không làm khổ mình.
(57:38) Thật
sự ra nói về đạo đức mà không làm khổ người thì nó dễ, mà không làm khổ mình
thì nó phải sáng suốt. Mà sáng suốt thì mới không làm khổ mình, phải không? Cho
nên vấn đề mà tu ngay ở trong đạo Phật thì các con tu rất bình thường. Gia đình
mình sống như thế nào, con cái sống như thế nào, sao mình cũng tùy thuận, nhẫn
nhục được hết, đó là mình tu rồi. Mình không làm khổ một người nào nữa hết. Hồi
nào thì mình còn to tiếng, hôm nay mình nói ngọt ngào, nhẹ nhàng làm cho người
ta mến phục mình liền. Thì như vậy từ mình mới lôi cuốn họ vào cái nền đạo đức
này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét