242- HIỂU ĐÚNG MỤC ĐÍCH PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
(31:49) Thầy
không có dạy ngoài những cái điều mà cái sai pháp Phật, mà Thầy dạy đúng ở trong
những cái lời của đức Phật dạy. Những cái điều mà đức Phật đã làm được cho mấy
con. Cho nên từ đó những cái bộ mà “Những lời Phật Dạy” nó ra
đời, để cho con thấy đây là lời Phật dạy, chứ Thầy không có dạy khác chút nào hết.
Cho nên thậm chí như cái pháp Thân Hành Niệm, đi 20 bước, ngồi lại hít thở, tác
ý từng hành động đều là của đức Phật đã dạy. Nhưng mà Thầy biết kết hợp lại cho
đúng cách để mà chúng ta trở thành cái pháp Thân Hành Niệm kiên cố như cỗ xe.
Người ta nói đọc cái pháp Thân Hành Niệm, nhưng mà người ta quên hai chữ kiên cố
như cỗ xe, trở thành những căn cứ địa. Người ta quên những cái danh từ đó, cho
nên người ta chỉ tu ở trong hành động.
Người ta cho
rằng những hành động như đi, đứng, nằm, ngồi, mặc y, mang bát, ăn uống, lặt
rau, quét sân tất cả những hành động, tu tập trên những hành động đó gọi là
Thân Hành Niệm. Nhưng mà đức Phật bảo phải kiên cố như cỗ xe, chúng ta tu như vậy
nó có kiên cố được không? Hay hoặc là chúng ta phải giữ cái tâm mình luôn luôn
lúc nào cũng ở trong hành động thì mình bị ức chế nó sao? Các con hiểu không?
Cho nên mình kiên cố ở trong cái giai đoạn nào đó mà mình phải biết cái mục
đích của cái pháp này là nó như thế nào? Cái mục đích của pháp này thì đức Phật
nói cho chúng ta biết nó có mười cái công đức. Mười cái công đức tức là mười
cái Thần lực. Như vậy rõ ràng cái pháp này để thực hiện mười cái Thần lực chứ
không phải là thực hiện trên con đường ly dục, ly ác pháp. Các con hiểu.
Bởi vì mình
đọc cái bài kinh thì mình phải xem cái kết luận của nó chứ. Còn cái này đọc
kinh mà không chịu xem kết luận. Đọc kinh mà không biết kết cấu, kết lại cái
pháp để mình tu hành cho nó có sự kiên cố của cái pháp. Thì như vậy mình tu
láng tu linh thì thử hỏi làm sao mà nó kiên cố được? Làm sao mà nó trở thành
căn cứ địa được? Vậy mà người ta giảng dạy cho mình tu pháp Thân Hành Niệm là
tu trong tất cả hành động, tu trong công việc làm. Thực sự ra cái hiểu như vậy
thành ra làm sao mà trở thành cái pháp mà có đủ Thần lực như vậy? Cho nên đó là
một cái hiểu sai của Phật pháp.
Chứ nếu mà cỡ
mà hiểu đúng thì từ lâu tới giờ người ta đã giải thoát quá nhiều chứ đâu còn mà
Thầy lại cực khổ như đến ngày hôm nay. Đây là những cái tai họa của những cái
giáo pháp, những cái kiến giải sai mà đưa lại cho cái con người, không phải
riêng một mình cô Kim Tiên sai. Mà có rất nhiều người sai ở trong cái giáo pháp
này chứ không phải là riêng có một mình cô Kim Tiên. Cô Kim Tiên chỉ một ở
trong những người tu sai. Thì các con thấy đó là cái vấn đề mà đau lòng nhất
cho chúng ta là những người ham tu theo Phật giáo.
(34:42) “Hơi
thở”. Thầy trả lời nè. Hơi thở chỉ có tu tập an trú được. Khi mà an trú được
hơi thở rồi thì không có tu tập nữa. Tới bây giờ mà con chưa bỏ hơi thở tu pháp
khác sao? Nghĩa là Thầy đặt trả lời cho cô Kim Tiên là: “Tới giờ này
chưa chịu bỏ hơi thở sao mà còn tu tập hơi thở nữa?”. Nghĩa là tu hồi nào tới
giờ là mười mấy hai chục năm rồi, mà bây giờ cũng còn ôm hơi thở tu thì tức là
tu sai rồi. “Tới giờ này con còn tu Thân Hành Niệm thì con chưa biết áp
dụng pháp tu”. Nghĩa là giờ này mà mình còn ôm cái pháp tu Thân Hành Niệm.
Như là mấy con đã tu tới bây giờ rồi, mấy con cứ ôm pháp Thân Hành Niệm tu hoài
sao? Nghĩa là bây giờ mấy con phải tu tới cái gì nữa chứ. Các con cứ ôm có
nhiêu đó tu hoài, tu hoài. Các con thấy có giảm, có xả cái tâm của mình, nhưng
mà nó sẽ giậm chân tại chỗ, nó không tiến. Cho nên tại sao mà tui tu hoài nó
không tiến, có phải không?
Mình tu một
cái thời gian đó, mình thấy mình nhuần nhã cái pháp đó rồi thì mình phải tiến tới.
Thậm chí như thế này nữa, mấy con thấy bây giờ Thầy dùng một cái câu tác ý. Thí
dụ như bây giờ cái đầu Thầy nhức nè, Thầy dùng câu tác ý: “An tịnh thân
hành tui biết tui hít vô, an tịnh thân hành…”. Nhưng mà bây giờ sao lại nó
không hết nhức đầu? Mọi lần thì tác ý như vậy nó hết, bữa nay tác ý không hết
nhức đầu. Tức là Thầy biết cái này nó đã nhàm với cái chỗ này rồi. Nó nhàm pháp
rồi mấy con, Thầy thay đổi câu tác ý liền không có để. Thầy nói: “Thọ
là vô thường, cái đầu không có đau nữa”. Rồi Thầy hít. Thầy nói, Thầy hít
thở, hít thở, Thầy không tác ý “An tịnh…” nữa. Đó là thay đổi
câu tác ý của Thầy để cho nó không bị nhàm và nó sẽ đánh lui cái cảm thọ của
mình, cái ác pháp đi. Cho nên các con phải thiện xảo khéo léo chứ đâu phải cố
chấp bắt các con phải ôm một cái pháp mà tu. Tu riết nó nhàm nó đâu còn trị nổi
nữa. Cho nên nó thành một cái thói quen rồi, trị không được. Cho nên do đó
chúng ta phải thay đổi cái câu tác ý.
Vì vậy mà
cái Trạch pháp Giác Chi, cái pháp Giác Chi nó có cái Trạch pháp Giác Chi. Còn
cái năng lực của Giác Chi nó khác mấy con. Cái năng lực của Giác Chi là do sự
tu tập Tứ Niệm Xứ mà nó có bảy cái Giác Chi. Cho nên cái thực phẩm của Thất
Giác Chi tức là thực phẩm của năng lực Bảy Giác Chi là nó Tứ Niệm Xứ. Khi Tứ Niệm
Xứ sung mãn thì nó mới có bảy cái năng lực Giác Chi. Các con hiểu chỗ đó không?
Còn bây giờ cái pháp Giác Chi, Bảy Giác Chi, mà cái pháp Bảy Giác Chi đó, thì
do cái Trạch pháp Giác Chi là mình trạch từng câu này, từng câu kia. Mình chọn
lấy cái pháp là mình chọn lấy cái câu tác ý. Đó là cái pháp Giác Chi, bảy cái
pháp Giác Chi. Cho nên ở đây ta phân biệt bảy pháp Giác Chi nó không phải là bảy
năng lực Giác Chi. Các con hiểu chưa?
(37:28) Cho
nên do như vậy, chúng ta biết tu hành, đầu tiên thì chúng ta vào tu là người
nào cũng phải ở trong bảy pháp Giác Chi mà tu tập. Nghĩa là đầu tiên chúng ta
phải chọn lấy cái pháp tức là Trạch pháp Giác Chi. Thì từ chọn lấy được cái
pháp đó, rồi chúng ta mới niệm cái pháp đó gọi là Niệm Giác Chi, đó là pháp
Giác Chi. Cho nên dù là hơi thở chúng ta nó cũng nằm ở trong cái niệm của Giác
Chi chứ không phải cái pháp Niệm Giác Chi chứ không phải ngoài. Nhưng mà khi mà
chúng ta tu Tứ Niệm Xứ, nó sung mãn được cái Tứ Niệm Xứ đó thì nó mới thể hiện
ra rõ những cái nét của bảy cái năng lực của Giác Chi. Cái năng lực (Giác Chi)
nó khác cái pháp Bảy Giác Chi.
Cho nên cái
người mà không có tu thì người ta không có hiểu. Người ta nghe nói Bảy Giác Chi
là người ta tưởng là có bảy cái pháp Giác Chi. Người ta chỉ hiểu như vậy là người
ta hiểu rất là cạn. Do nếu mà không có những cái bài mà đức Phật đã giảng cho
chúng ta biết đó là cái thực phẩm của cái pháp này thì cái thực phẩm của cái
pháp kia. Nó có một sự nối tiếp với nhau. Cái kết quả của cái pháp này thì là
cái món ăn của cái pháp kia. Đó là chúng ta phải hiểu biết như vậy.
Thân Hành Niệm
chỉ là một pháp môn tu tập để thành một cái lệnh, chứ không phải là pháp môn gì
khác hết. Để cái lệnh đó nó trở thành cái lực để mà giúp chúng ta Thiền Định,
làm cái gì đó thì thân tâm chúng ta nó nghe theo. Đó là chúng ta phải hiểu được
cái mục đích của pháp Thân Hành Niệm. Chứ không phải là pháp Thân Hành Niệm để
tu để mà đi đến cái kết quả cuối cùng rốt ráo, không phải là như vậy. Nó thực
hiện những cái Thần lực, đó là cái phương pháp Thân Hành Niệm. Cho nên chúng ta
mới thấy nó có mười cái công đức, tức là mười cái Thần lực của nó. Như những
cái Thần lực như nó nhiếp phục được thời tiết, nó nhiếp phục được muỗi mòng, nó
thực hiện được những cái Thần thông. Như ngồi đây mà rờ mặt trời mặt trăng, như
một thân biến ra nhiều thân. Đó là nó thực hiện cái Thần lực của nó. Đó là cái
pháp Thân Hành Niệm.
Cho nên cái
mục đích của nó đạt cái Thần lực, chứ nó không phải là nó, cái mục đích của
pháp Thân Hành Niệm là nó đạt cái mục đích giải thoát. Nó không có đạt cái mục
đích giải thoát mà nó thực hiện cái Thần lực của nó. Như vậy con phải xả hết
pháp. Tất cả pháp này con phải xả hết mà trở lại pháp tu Tứ Niệm Xứ để ngồi
chơi. Đó như bây giờ Kim Tiên mà còn ở đây thì nên tu pháp Tứ Niệm Xứ. Không tu
pháp nào hết, ngồi chơi. Mà hễ có chướng ngại thì sử dụng những pháp mình đã tu
được thì đẩy lui tất cả những chướng ngại. Chỉ bây nhiêu đó thôi thì Kim Tiên sẽ
thành tựu được con đường tu tập của nó mau.
Đó thì Thầy
trả lời cái bức thư nó cũng như là trả lời chung cho mấy con. Để khi mấy con tu
tập có những cái sai thì mấy con biết mà sửa. Thì khi mà những đệ tử của Thầy,
những người mà vào tu đây là cứ theo cái lời Thầy dạy, chưa có một người nào
điên hết. Thầy bảo đảm mấy con là chưa có người nào điên. Nhưng mà có những người
điên là tại vì họ đã tu theo cái pháp. Cũng như Kim Tiên về đây theo Thầy tu
nhưng mà sự thật không bỏ pháp cũ. Cho nên tới hôm nay chưa xả được mà sống ở
trong tưởng rất nhiều. Cho nên tưởng mình đã phá âm thanh, tưởng mình như là dừng
hơi thở. Nhưng mà cuối cùng không phải là con đường đó đúng cách, mà con đường
đó là con đường tưởng, nó sai rất sai. Cô Đoan sẽ gặp Thầy vào lúc một giờ.
Tức là nó ly
cái ái dục của cái ác pháp. Các con thấy đức Phật dạy mà chúng ta không biết
cách tu thì cái này là cái mà chúng ta dừng như vậy gọi là ly dục ly ác pháp
đó. Thì đó là chúng ta đã biết cách tu ngăn và diệt nó. Đó là cách tu về cái sự
ăn uống của mình thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét