241- HIỂU SAI NÊN TU BỊ ỨC CHẾ
(20:28) Đi
kinh hành làm sao nó nặng đầu, nó nhức đầu mình được, phải không? Các con thấy
không? Mình cứ đi kinh hành. Đi kinh hành cũng là tĩnh giác chứ đâu có gì. Mà
hơi thở cũng chỉ là cái chỗ nương tựa tĩnh giác chứ có gì mà quan trọng. Nó
không quan trọng.
Đó là cách
thức để nhắc nhở mấy con thấy về vấn đề mình cố chấp trong hơi thở. Mình cứ
nghĩ là cái hơi thở, là sẽ cái con đường đưa mình đi vào tận cùng con đường của
sự giải thoát này. Không phải đâu. Hơi thở nó chỉ giúp lợi ích cho mình trên
cái quãng đường. Cho nên đức Phật nói mình tu Định Niệm Hơi Thở nó có lợi ích,
nó có quả lớn. Nó có lợi ích, chứ nó không phải là đạt được cái mục đích. Mà nó
có lợi ích cho mình trên bước đường.
Ví dụ như
bây giờ thân tâm mình, mình ngồi tu Tứ Niệm Xứ. Bây giờ cái tâm mình nó khởi
lên một cái niệm gì, nó phiền não gì đó thì mình dùng cái hơi thở. Để mình an
trú được cái tâm mình trong hơi thở, thì mình tác ý: “An tịnh tâm hành” để
làm cho cái tâm mình nó an ổn lại. Bây giờ cái thân mình đau nhức thì mình trú
trong hơi thở mình tác ý, thì mình đuổi cái bệnh đau của mình ra. Đó là cái mục
đích nó chỉ dụng như vậy thôi, chứ nó không có làm cái gì khác hơn hết. Nó
không có làm gì được hết. Đó cho nên bây giờ cũng còn về hơi thở thì cô này lại
gặp cái trường hợp khác hơn nữa.
Bây giờ cô lại
đi Thân Hành Niệm, đi chậm. (Thầy đọc câu hỏi tiếp): “Khi Thân Hành Niệm
chậm con cũng bị cảm giác cứng ở bụng như khi con tìm cái phồng xẹp lúc thiền.
Vậy con phải làm sao?”
Trưởng
lão: Bây giờ nó bị,
mình cứ tập trung ở đây nè. Khi mà cái tâm của mình, khi mà nó yên ổn thì bắt đầu
nó cũng về ngay chỗ cái điểm tập trung, chỗ cái bụng của mình. Do đó bây giờ đi
Thân Hành Niệm mà vẫn nó tập trung ở tại bụng, chứ không tập trung ở tại cái
thân hành của nó. Thì đó mấy con thấy, bây giờ đưa cánh tay ra mà nó biết cái bụng,
chứ nó không có biết cái cánh tay ra. Thì bây giờ mình biết làm sao bây giờ? Do
đó đâu có cái gì. Bây giờ nó lỡ như vậy rồi, nó quen cái chỗ điểm tập trung của
mình ở phồng xẹp rồi. Thì bắt đầu, thì mình cứ tác ý đưa cánh tay ra để làm cho
nó tỉnh, để làm cho nó lớn ra. Rồi mình đưa cánh tay ra như thế này, thì lần lượt
mình nhờ tác ý đó để cho nó nhận ra. Còn bây giờ mình thấy mình đưa ra như thế
này, mình làm theo cái lệnh sơ sơ của mình, thì làm sao nó không tập trung
trong bụng mình được.
Cho nên tiếc
vì cô không có ở đây. Phải có ở đây thì Thầy sẽ dạy cách thức để mà phá cái này
thì nó mới có cái đường đi. Nhưng mà nói phá vậy chứ nó khó. Nó khó mấy con.
Khi mà nó có cái bệnh rồi, mình muốn cho nó hết bệnh, nó không phải dễ. Nó rất
khó chứ không phải dễ. Đó là những cái điều mà rất khó khăn. Bởi vì mình tu một
cái pháp mà mình cứ ôm cái pháp đó hoài, nó thành một thói quen ở đó. Cho nên ở
đây con thấy Thầy dạy mấy con cứ pháp này rồi tới pháp kia, cứ thay đổi chứ
không có trụ. Nó trụ, nó thành cái thói quen, lúc đó sẽ khó.
Rồi về cái
phần thứ ba, các con thấy đi Thân Hành Niệm thôi, tức là lấy cái hành động ngoại
của mình. Không còn ở chỗ hơi thở phình xẹp nữa mà vẫn tập trung ở bụng thì nó
là một cái chướng rất lớn cho cái sự tu tập. Uổng hết! Thầy nói nếu mà không
thì cái cô này uổng hết một đời tu tập. Ham tu mà rồi tu sai theo cái pháp phồng
xẹp của thiền Minh Sát Tuệ. Đến bây giờ nó trở thành một cái bệnh, kêu là cái bệnh
ở bụng, nó cứng. Khi mà tập trung nó cảm thấy cái bụng của mình nó cứng lên, cứng
ở bụng. Thì các con thấy nó rất là tai hại. Bây giờ nó thành ra một cái bệnh của
cơ thể. Bởi vì cái tâm của mình tập trung ở đâu thì ở chỗ đó phải như thế nào?
Ví dụ như bây giờ con tập trung vào cái chỗ ly tham, ly sân si thì nó sẽ ly
tham, sân, si chứ. Còn bây giờ mình tập trung cái tâm của mình ở bụng mà không
ly tham, sân, si thì ở đó nó sẽ thành cái bệnh ở đó. Nó sẽ cứng hoặc là nó có
cái cảm giác gì ở đó, bởi vì tập trung nhiều ở đó.
(24:39) Cho
nên nó rất nguy hiểm. Nhớ những cái điều này, mà lấy cái kinh nghiệm này để mà
sửa sai cho mình. Đừng có để cho mình bị tập trung tâm mình chỗ nào. Mà chỉ nên
nhớ rằng luôn luôn tập trung chỗ ly tham, ly sân, si cho Thầy thôi. Nghĩa
là “Quán ly tham, quán ly sân, quán ly si” cho Thầy, cái điều
đó là điều cần thiết. Bởi vì mình tập trung chỗ ly tham, sân, si mà nó tạo cho
chúng ta ly được tham, sân, si thì cái đó là quá quý. Nhưng mà ở đây chúng ta
có tập trung cái chỗ tham, sân, si đâu? Tham, sân, si là cái trạng thái của
nghiệp lực bao vây mình. Mà nó trụ làm sao được ở chỗ đó? Cho nên mình dùng cái
lực không tham, sân, si mà đẩy lui nó ra. Cho nên nó không tác động được trong
cái thân tâm của chúng ta, chứ có gì đâu. Cho nên nó không thành bệnh được.
Phật tử: “Tâm Xả con có tiến bộ chút
ít thì hôn trầm lại tấn công, con phải làm sao bây giờ? Biết ơn Thầy. Kính
thư!”
Trưởng
lão: Nghĩa là khi mà
tâm Xả mình được yên lặng, nó không có gì hết thì hôn trầm tấn công. Rõ ràng là
Thầy đã dạy cho mấy con biết là chỉ có phương pháp đi kinh hành, mà đi Thân
Hành Niệm. Mà bây giờ cô đi Thân Hành Niệm để phá hôn trầm thì nó bị cứng bụng.
Nó tập trung ở đó thì làm sao đi được nữa? Mà bây giờ hễ mà mình ngồi mình xả
tâm, thì nó yên. Hễ nó yên thì nó bị rơi vào hôn trầm thùy miên. Thì chỉ còn có
cái pháp duy nhất là mình phải chịu khó, là mình đi Chánh Niệm Tỉnh Giác. Tức
là đi kinh hành với một cách bình thường thôi, phải không? Nhưng mà đi cái gót
mình nện mạnh, cái chân mình đạp mạnh. Thì mình phải chịu khó, bởi nó chỉ còn
có cái phương pháp duy nhất đó mà thôi.
Lẽ ra cái
phương pháp Thân Hành Niệm mà không bị cái chướng ngại đó thì cái phương pháp
Thân Hành Niệm là phá hôn trầm đệ nhất pháp. Nghĩa là vừa tác ý từng hành động
mà vừa đi thì không có hôn trầm thùy miên nào nữa hết. Nhưng mà cô lại bị kẹt rồi,
khi mà dùng cái pháp Thân Hành Niệm thì cái bụng nó cứng lên. Nó cứ bắt tập
trung ở trên cái bụng mà đi không được nữa, nó cứng quá đi cũng không được nữa.
Ai đời đâu mang cái bụng cứng ngắc mà làm sao đi, cho nên đi không được. Cho
nên nó cũng là cái chướng ngại của cô. Nhưng mà điều kiện, hiện bây giờ thì cô
nên đi cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác. Tức là đi mười bước, hai mươi bước thì đứng
lại tác ý một lần. Rồi lại đi mười bước, hai mươi bước rồi tác ý một lần. Thì
như vậy nếu mà có cô ở đây thì bắt buộc cô phải tập trở lại cho đúng cách thì để
mà xả bỏ cái pháp môn mà từ lâu cô đã tu tập thành một cái chướng, thành một
cái bệnh. Đó là phương pháp phồng xẹp của thiền Minh Sát Tuệ.
Đó thì các
con thấy rõ ràng người ta đưa ra một pháp môn, cái người tu mà nhiệt tâm tu thì
bệnh thì cái người đưa ra họ có chịu trách nhiệm hay không? Đó, như cô Kim Tiên
cô bệnh như vậy đó. Ai chịu trách nhiệm cho cô. Hay là cô chịu mang cái bệnh đó
suốt đời cô. Thì các con thấy nếu mà đặt thành một cái vấn đề một cái người tu
mà lỡ rối loạn thần kinh đi. Tập trung, mình bị rối loạn thần kinh đi, rồi nó
phát cái cơn tưởng lên. Tức là nó phát cơn điên lên thì lúc bấy giờ cái người
mà đưa ra cái pháp mà tập trung như vậy đó.
Với cái người
mà nhiệt tâm tha thiết tu, người ta đem hết sức lực, người ta tu thì người ta mới
điên. Chứ còn mình tu thường thường, mà tu chơi chơi, tu mà không nhiệt tâm, tu
lấy có. Mình cũng quyết tu, nhưng mà mình tu chưa đúng cách, mình chưa biết
cách ức chế tâm mình thì mình không có bệnh. Thì đó, mình thấy như thường,
không có gì hết mà tui tu không tới đâu. Còn cái người mà người ta nhiệt tâm tu
thì người ta bị dính, người ta bị rối loạn thần kinh. Cho nên khi mà cái ông thầy,
ông đưa ra cái pháp, ông không có chịu trách nhiệm. Khi mà người bệnh đó, ông
có chịu trách nhiệm không? Nghĩa là ai tu điên thì ráng chịu. Còn riêng ông,
ông có tu tới nơi đâu. Cho nên ông cũng đâu có biết cái điên đó nó như thế nào
đâu. Nhưng mà rất tội cho những người đệ tử đó.
(28:26) Cho
nên ở đây hầu hết các con thấy Thấy dạy các con là xả ly cái tâm của mình.
Nghĩa là bây giờ, không lẽ bây giờ, giờ này muốn ăn, con không cho nó ăn rồi
con điên sao? Trưa phải cho ăn chứ. Bây giờ, giờ này đâu phải ăn phi thời. Thì
không lẽ mình cấm nó như vậy rồi mình điên sao? Mình có tập trung như thế nào mấy
con? Các con thấy không? Cho nên cái tu ly dục, ly ác pháp này nó rất là thực tế,
cụ thể. Bây giờ cái tâm của mình, người ta chửi mình thì mình tức giận lên. Thì
mình biết sân là nó khổ, cho nên mình bảo: “Cái tâm không có sân, như cục
đất đi, người ta chửi là nhân quả, người ta chịu”. Như vậy, mấy con tu vậy
mấy con có điên được không? Mấy con còn giải thoát nữa chứ điên. Bởi vì mình
không giận là mình giải thoát chứ gì? Tui thấy tui thanh thản quá! Vậy có điên
không? Cái pháp của Phật nó thực tế tức là ngăn ác, diệt ác. Chứ còn thực sự mà
các con đi kinh hành tập tỉnh thức là mục đích để áp dụng vào chỗ này. Chứ đâu
phải mấy con tu để tỉnh thức, để không niệm, để cho mấy con đi tới cái chỗ mà
giải thoát đâu? Có bao giờ mà Thầy nói tu Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con đi kinh
hành vậy, một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày thì mấy con sẽ chứng đạo đâu? Bao
giờ có điều đó đâu. Mà chính chứng đạo là cái chỗ mà các con biết xả tâm.
Cho nên khi
mà tại sao mình có sự tranh chấp nhau? Là tại vì mình không có sự xả tâm. Chứ
mình có sự xả tâm thì không tranh chấp ai hết. Nghĩa là không có tranh hơn
tranh thua ai hết, hoàn toàn cứ xả tâm ngày đêm thì mấy con thấy chúng ta đoàn
kết như nước với sữa. Nó không có còn cái sự mà cái tư tưởng này và cái tư tưởng
khác. Nó không có sự chống trái nhau nữa. Bởi vì đạo Phật nó đưa ra là cái đạo
Phật rất là đoàn kết. Nhưng mà chúng ta không hiểu, chúng ta không xả tâm, cho
nên nó không đoàn kết. Bởi vì các con thấy tùy thuận mà tùy thuận theo ý của
người ta, mình sống theo ý của người ta.
Các con có đọc
cái bài kinh Khu rừng Sừng Bò không? Khi mà đức Phật đến thăm cái khu rừng đó
là thăm ba vị Tôn giả đang tu trong đó. Ba người đồng tu trong đó. Thì đức Phật
hỏi: “Vậy chứ mấy ông tu như thế nào?”, “Con tu, nghĩa là
con sống biết ý muốn của người khác”. Cho nên ở đây rất là hòa hợp không có
gì hết. Mình sống (theo) cái ý của người ta thì làm sao mà không hòa hợp. Nhưng
mà mình sống tùy thuận như vậy, nhưng mình không bị lôi cuốn vào ác pháp. Thiện
pháp thì luôn luôn mình sống chung nhau, mà ác pháp thì coi như là mình tùy thuận
nhưng mà mình không bị lôi cuốn. Cho nên Thầy nhắc nhở mấy con nhẫn nhục, tùy
thuận, bằng lòng là ngay cái chỗ này..
Cho nên ở
đây chúng ta là anh em, chị em nhau chung trong một cái gia đình của đạo Phật
như thế này thì luôn luôn chúng ta không có nên mà có những cái tư tưởng này mà
tư tưởng kia. Mà chúng ta tùy thuận nhau mà chúng ta sống, chúng ta biết hòa hợp
với nhau. Tùy duyên ai cũng lo cái phận sự của mình. Người mà có cái nhân duyên
gì với mình thì mình sẽ cho mượn kinh sách, mình sẽ hướng dẫn. Mà không có nhân
duyên thì thôi nhất định là không nói. Cho nên mình gần gũi với mọi người, có
nghĩa là người ta thấy cái hành động tu của mình, người ta thấy cái đức hạnh của
mình, người ta thấy cái gương hạnh của mình, người ta mới hỏi. Thì chừng đó nó
có cái duyên đó mình mới dạy. Chứ người ta chưa có gì hết thì mình không nói gì
hết. Và đồng thời thứ nhất là mình đừng chê ai hết. Người nào mình cũng đừng có
chê. Người như thế này, thế khác mình đừng có nói gì hết. Thì do như vậy làm
sao mình sống không an ổn? Và chính cái sự an ổn đó nó mới là xả được cái tâm.
Chứ còn không khéo thì chướng ngại ở trong tâm mình hoài thì mình tu không có
được. Do trong cái chỗ mà tu hành như vậy thì mấy con thấy, cố gắng mà lấy những
cái kinh nghiệm, lấy những cái sai của những người khác mà sửa lại cho mình tu
đúng. Nhớ những cái pháp của Thầy là những cái pháp tu rất là tuyệt vời và
đúng. Và nó rất đúng những cái điều mà đức Phật đã dạy chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét