89- ĐƯA ĐẠO ĐỨC VÀO TRƯỜNG HỌC
(49:00) Phật
tử: Kính thưa Thầy! Kính thưa quý Phật tử! Con cũng là một Phật tử
cũng rất là may mắn. Con là một quân đội về hưu nhưng mà sau năm tháng vừa rồi
Thầy đi ra các tỉnh phía Bắc, con được biết nhưng mà cũng không đến thăm Thầy
được, tuần sau con được tìm hiểu. Mà con tìm hiểu tất cả các loại tài liệu, mà
con đi từ hà Nội vào đây cùng với đoàn. Con cũng báo cáo với Thầy vì thành tâm
con rất toại nguyện được vào gặp Thầy hôm nay.
Và hai nữa
là con được tìm hiểu các tài liệu mà đối với Phật giáo của Phật thì con rất là
tâm đắc. Thế nhưng có cái vừa rồi là con ngồi con nghe thì tất cả những ý kiến
của các Phật tử vừa rồi thì con thấy rất là thấm thía. Vì nó là thực tế của xã
hội đang diễn biến. Thế rồi một bên là Thầy, tài liệu của Thầy đang hướng dẫn
cho con người đi tới một cái đạo đức thật sự mà có thật. Thế nhưng nói đây thì
tất cả các Phật tử ta trình bày với Thầy, ta nói với nhau ta nghe.
Nhưng con cầu
mong con phát biểu thành tâm với Thầy với Phật tử như thế này: Thầy cố gắng làm
sao làm việc với bộ giáo dục. Chỉ cần bộ giáo dục đồng ý đưa vào chương trình
hay không, không biết. Tức là đã có sự đồng ý đưa vào, có tiếng nói. Thế thì tất
cả đội ngũ của Thầy hôm nay, Phật tử hôm nay, và từ trước tới giờ sẽ hỗ trợ thì
con nghĩ đó là giải pháp đầu tiên.
Cái giải
pháp thứ hai nữa là bây giờ ta đây sống trong một nhà nước Cộng hòa xã hội chủ
nghĩa Việt Nam phải nằm trong pháp luật. Thế thì như các ý kiến vừa rồi muốn
các đệ tử xuống giúp các cơ sở để cho những người dân người ta hiểu người ta đi
theo đạo. Thế thì bây giờ làm thế nào đây? Thì phải có chứng kiến cụ thể của
chính quyền.
Ví dụ chúng
con đi đến đâu? Muốn nói chuyện với ai? Thì phải chính quyền địa phương ông trưởng
thôn, ông bí thư gật đầu. Thì cái đó, đạo của Thầy thì sẽ ăn sâu vào từng bước
một. Chứ bây giờ ta hôm nay, chúng con ngồi đây mới phản ánh cho Thầy biết tình
hình chung là như thế. Thầy cũng buồn, chúng con cũng buồn. Nhưng hôm nay con
xin trình bày thế này trong bối cảnh của khu vực chúng con hiện nay. Một số đạo
Phật cũng mặc áo cà sa cũng mặc áo như chúng con màu như thế này đây, về tận địa
phương chúng con chùa chiền lễ bái, đặt giá. Có cái lễ đòi năm chục triệu.
Trong khi con cái người ta ốm đau không cho đi viện được thì buồn rầu, cũng
thương cũng chịu thôi, chấp nhận chịu chết thôi. Nhưng đến khi nói đi lễ ở dưới
âm người ta đòi như thế này như thế kia bốn năm chục triệu, vài ba chục triệu họ
vẫn phải trả.
Con cũng là
giáo viên con biết cái điều đó là không đúng. Thế nhưng mình con làm sao mà chống
trả được. Mà có khi chính con nói ra vợ và bố mẹ đều phản đối. Đấy tình hình hiện
nay nó là như thế. Thế thì dụng ý của con muốn nói với Thầy với Phật tử ở đây
là Thầy trước hết phải có ý kiến với bộ giáo dục. Chỉ cần bộ giáo dục gật đầu,
thì từ cái gật đầu đó thì đưa vào chương trình hay không đưa vào chương trình
là cái tốt. Còn không khi đã gật đầu rồi thì lý luận của Thầy sẽ được áp dụng.
Thì chúng con cũng sẽ phát huy được. Chứ nếu không vẫn cứ hoàn cảnh này kéo dài
thì biết tới bao giờ?
Mà chúng con
đến đây thấy Thầy đã yếu quá rồi. Thực tình chúng con vui được gặp Thầy, nhưng
cái buồn thì không biết Thầy, còn ở chúng con tới bao giờ, để giúp chúng con dẫn
chúng con đến bao giờ, có thành công hay không? Thực ra đấy là ý nguyện của
con, con phát tâm ra mà con nói thành tâm ra như thế. Cầu mong làm sao là cái đạo
Phật của Thầy sẽ sớm được nhân rộng ra từng bước một.
Chứ nói bảo
bây giờ là, làm hoặc đưa được ngay thì hơi khó. Bởi vì cái tâm trí của con người
ta nó từ ăn hằn sâu từ hết đời này qua đời khác. Nó ăn sâu rồi rất khó thay đổi.
Thế thì bây giờ làm một cuộc cách mạng thay đổi từ cái cốc sang cái chén là vấn
đề rất khó. Thế nhưng con vẫn tin là đạo Phật của Thầy sẽ làm được, đường lối của
Thầy sẽ được. Bởi vì nó là chính nghĩa, nó là sự thật, nó là đạo đức của con
người, nó là thực tế. Chúng con nghiên cứu mới thấy quá thực tế chứ không phải
là không. Thế cho nên là chúng con rất thấm thía. Con có một ý phát biểu với
các Thầy tâm niệm nhỏ như vậy. Xin chúc Thầy mạnh khỏe, xin chúc quý Phật tử của
ta rèn luyện tốt.
(53:46) Trưởng
lão: Thầy đang nghĩ cách đó con. Thầy đang nghĩ cách nào mà có thể mà
đi đến đó để mà đưa cái chánh pháp của Phật đến với dân tộc của mình, mà được
thành một cuộc đấu tranh với nhau, cái đó là cái khó. Chứ bây giờ Thầy đưa ra, ờ
bây giờ pháp Phật vậy vậy vậy, thì mấy ông Đại Thừa họ tìm cách, họ chống Thầy
liền tức khắc, chứ họ đâu có để yên, đâu phải dễ. Nhưng mà phải tìm cái con đường
nào để đưa ra mà họ chống đối không được. Cách thức này phải khéo léo khôn
ngoan mới được.
Cho nên Thầy
tư duy suy nghĩ lắm, để rồi mình sẽ có một cái lộ trình mình đi chứ! Chứ không
lẽ đến đây rồi mình ngưng sao. Có một cái lộ trình mà đi đến đích đàng hoàng,
giải quyết được mọi chuyện của mình thì như vậy mới được. Cho nên mấy con lo,
Thầy xin cám ơn mấy con. Các con đồng tâm huyết lực cùng lo với Thầy nhưng
chính Thầy đang tìm cái đường để tự giải quyết, chứ mình nói suông không hổng
được. Phải tìm, tìm cách giải quyết. Mặc dù chánh pháp của Phật có đó rồi thì
bây giờ phải giải quyết như thế nào, đưa ra như thế nào, để mà cho đúng?
Các con biết
khi mà Thầy muốn đưa ra, những pháp của Thầy mà đưa ra rồi. Bắt đầu trên thư viện
Hoa Sen nó đấu tranh dữ lắm chứ đâu có phải vừa. Rồi các nhà trí thức ở trên đó
nó đấu đá với nhau chứ. Thầy không nói, Thầy nói Thầy chỉ đưa ra thôi, còn ai
muốn tranh luận với nhau thì cứ tranh. Họ tranh luận với nhau còn Thầy thì
không có tranh luận. Ờ, ai đúng ai sai thì mấy người tranh luận rồi. Có vậy
thôi! Rồi cuối cùng thì Thầy thành công . Bởi vì đất nước của mình á, dân tộc của
mình nhà tri thức nó rất nhiều. Thấy đúng nó biết chứ đâu phải nó không biết
đâu. Cho nên cái bậy thì nó tranh luận, nó phải vạch rõ ra. Thì rõ ra người ta
thấy, thì sai rồi đâu còn đúng đâu. Cho nên Thầy cứ cố gắng vạch cái đúng và đồng
thời tìm cái con đường mình đi sao mà cho êm ái, cho đến nơi đến chốn, tránh
cách thức đấu đá với nhau. Xấu lắm!
Thầy mà với
Đại Thừa đấu đá với nhau. Xấu quá! Thầy cũng từ gốc Đại Thừa ra, nhưng mà tại
vì cái duyên của Thầy nó đủ là nhờ Hòa thượng Minh Châu dịch những cái tạng
kinh Pali chứ không phải Hán Tạng. Cái Hán Tạng là của người Trung Quốc, còn
Pali thì của cái người Pali. Do Hòa thượng Minh Châu dịch ra đặng dạy trên đại
học Vạn Hạnh cho học sinh, tăng sinh nó học. Không ngờ là cái bộ kinh đó lại là
cái chốt để cho Thầy triển khai cái Phật pháp. Bây giờ mấy con mới thấy Phật,
cái nào đúng cái nào sai là ở trong đó công ơn của Hòa Thượng Minh Châu cũng
nhiều lắm chứ. Ông dịch ra Tiếng Việt, chứ Thầy có biết tiếng Pali là thứ gì
đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét