87- XIN THẦY VIẾT SÁCH ĐẠO ĐỨC
(25:26) Phật
tử: Con xin tác bạch Thầy một câu nữa ạ. Hiện nay là người dân Việt
Nam, theo cái quy luật phát triển xã hội thì đời sống nhân dân có khá hơn. Cho
nên là họ cũng tìm cái chỗ để đặt niềm tin trong cuộc sống. Thì thế hệ chúng
con hay thế hệ trên chúng con hay dưới chúng con họ đều nghĩ đến Phật. Khi nghĩ
tới Phật, họ không hiểu về Phật. Thế cho nên là họ có những hình tượng Phật Di
Đà rất nhiều. Thì đây là một cái tai họa sắp sửa xảy ra.
Vì thế cho
nên tại sao con về đây? Chúng con nhanh chóng về đây để gặp Thầy. Thì con sợ rằng
nếu sau này mà Thầy không ở lại với nhân dân Việt Nam nữa. Thì theo luật vô thường
mà đức Phật Thích Ca đã dạy, Thầy theo Phật Thích Ca thì chúng con và nhân dân
Việt Nam biết trông vào ai để giải trừ mối lo này? Vì vậy chúng con mong rằng
Pháp của Phật và bây giờ là Pháp của Thầy. Thì Thầy hứa khả cho bộ sách đạo đức
ra đời.
Chứ bọn con
cũng xin thưa với Thầy. Có một bộ sách mà vừa rồi Thầy ghi câu hỏi. Thầy đưa ra
bộ sách nói về Phật thôi. Bởi vì trình độ nhân dân Việt Nam đa số là thấp. Cho
nên, họ không có khả năng cũng như không có thời gian để đọc những bộ sách quá
dày, quá nhiều. Cho nên chúng con xin trình với Thầy tâm nguyện của con cũng
như tâm nguyện của gia đình con. Bởi vì con đã đọc những cuốn sách của Phật, của
Thầy. Là vì con đã giảng cho vợ con, con con nó nghe. Chứ thật ra vợ con nó
cũng hơn 10 năm nay nhưng nó cũng không hiểu gì cả. Bởi vì những hướng dẫn của
Thầy cũng rất xúc tích, cũng rất ngắn gọn, đi thẳng vào cuộc sống.
Nghĩa là những
gì Thầy dạy: “Buông xuống, hãy buông xuống đi” tất cả cuộc sống, tất cả những
cuốn sách Thầy cho ra đều có những bài kệ buông xuống và bài kệ Như Lý Tác Ý.
Con nghĩ rằng nếu phải con đã theo học mà con có duyên may, con học đến đâu của
Thầy con thấm tới đấy như hạt cát thấm nước. Nhưng còn đại đa số con nhìn thấy,
khi con ngồi nói chuyện với các Phật tử đi theo Đại Thừa. Hàng chục cô, hàng chục
chú cứ bảo con lắm chuyện, để cho họ hiểu thêm về Phật, về Pháp, về Tăng, về
cách tiếp cận. Con mới bảo thôi con xin lỗi các bác chứ tôi cũng chỉ mới biết về
pháp thôi. Tôi thấy các bác có những chỗ không đúng thì tôi xin nói lại thôi.
Chứ các Thầy nói là như thế thì các bác làm sai.
Vậy hôm nay
con có phước báu được cùng với các cô, các bác về đây Thầy cho phép con nói để
con được thưa với Thầy. Khi Thầy và Phật Thích Ca ra đi sau này thì Thầy giảng
Pháp trên cơ sở là pháp của đức Phật Thích Ca theo kinh Nguyên Thủy mà Thầy đã
chứng. Thì Thầy cho chúng con và nhân dân Việt Nam hiểu về Phật Thích Ca có phù
hợp với truyền thống của người dân Việt Nam. Là gia đình nào cũng thờ phụng, thờ
cúng, con thưa với Thầy như vậy, không một gia đình nào kể cả nhà trí thức và
người sản xuất họ đều thờ cúng.
Vì vậy mà
con thấy bên Thiền Tông mà Hòa thượng Thích Thanh Từ đã khéo kết hợp cái việc
thờ cúng với truyền thống yêu nước qua vua Trần Nhân Tông để lồng khéo nhận là
dòng thiền của người Việt Nam. Nhưng con đọc sách của Thầy, con mới phát hiện
ra các Thầy khéo lừa mà thôi. Chứ nếu nói đúng ra thì không phải thiền của người
Việt Nam. Vì vậy người Việt Nam hiện nay Thầy ra đi theo Phật, vậy chắc chắn
sau này.
Vậy hôm nay
con xin được thưa với Thầy, với tấm lòng thương yêu Thầy. Thầy hãy thương con
và nhân dân Việt Nam, Thầy hãy để lại tình thương của Thầy đối với nhân dân Việt
Nam để hiểu Phật hơn, để sống gần giống Phật hơn bằng những cuốn sách, bằng những
bộ đĩa nó phù hợp với truyền thống của nhân dân Việt Nam: nói ít, làm nhiều để
có kết quả tốt hơn, để buông xả giống như Thầy dạy.
Trưởng
lão: Thầy có
suy nghĩ mấy con. Con đã gợi ý, Thầy đã nghĩ tới lâu rồi. Nhưng mà Thầy đã nghĩ
nó một cách sâu sắc. Chỉ có các em ở trong trường á, đem cái đạo đức của Phật
giáo này dạy ngay từ cái mầm non này. Thì đất nước chúng ta ở đâu lại không có
trường mấy con? Trẻ em nó lớn lên như chúng ta thì đạo Phật hết. Có phải đi từ
cái gốc này không? Chứ bây giờ Thầy rỉ tai con, con rỉ tai người khác, chỉ nghe
có một số ít thôi, không nhiều. Chứ mà Thầy đem cái này, Thầy đưa vô Bộ Giáo Dục.
Thầy nói chuyện với họ như thế nào? Đạo đức làm sao? Cách thức nào mà gọi đạo đức?
Mà sống đạo đức, tại sao người ta khen đạo đức, mà người ta chê vô đạo đức? Cái
hành động đạo đức có phải đáng khen không? Thì mấy ông này chấp nhận cứ phải dạy
cho các em chứ sao. Nhưng mà cái duyên nó chưa tới cho nên chưa làm thôi, chứ
cái kế hoạch đều đã nghĩ hết rồi. Năm tới rồi Thầy với Bộ Giáo Dục sẽ bàn bạc với
nhau trong vấn đề này.
(31:47) Phật
tử: Con thưa Thầy là những lời Thầy dạy từng câu chữ, từng lời nói của
Thầy, chúng con thấy thấm thía lắm. Chúng con cũng ước nguyện pháp của Thầy đến
với mọi người để mọi người hết khổ. Trong cái pháp Đại Thừa làm cho con người
ta phải khổ, thế thế nhưng mà, thật ra cái tâm chúng con muốn gieo cho họ để
cho họ làm sao thoát được khổ. Thế nhưng mà có duyên mới được gặp, thế nhưng mà
chỉ nghe tiếng nói thì họ không tin, họ không tin rồi họ cứ nói về chúng con thế
nọ thế kia. Như nhà con chẳng hạn, công an ở quê con điện lên huyện, xong rồi để
đưa xuống để điện thoại cho con nói truyền đạo thế nọ thế kia.
Con biết tâm
nguyện của Thầy, Thầy thương chúng con lắm, muốn chúng con hết khổ và được giải
thoát. Ngay gia đình con có đứa con hiểu, có đứa con không hiểu, bây giờ có người
bảo thế nọ kia rồi nói thế nọ kia, nên con ngậm đắng nuốt cay ngậm ngùi Thầy ạ,
không biết làm thế nào Thầy ạ, chỉ biết thì đấy là cái duyên của họ.
Con rất là
mong, mong cho giáo Pháp của Thầy tới mọi chúng sinh để cho mọi người hết khổ
như cái pháp Đại Thừa họ đã gieo. Trước chúng con cứ đi tụng kinh gõ mõ tụng kinh
Dược Sư nhiều năm rồi mà chúng con chẳng được gì. Tới khi gặp Pháp của Thầy
chúng con thấy giải thoát ngay ví dụ như các chùa Đại Thừa các nhà sư đi lễ
xong rồi lại cầm quà biếu, hoặc làm nhà cho thì thậm chí người ta cúng làm vài
mâm cỗ chay, thì Thầy bảo “chay như thế nào?” Không làm, không cho làm. Chúng
con thấy đau lòng.
Như Thầy nói
tâm nguyện của Thầy chúng con rất sung sướng. Thầy tu chứng từ năm 1980, chúng
con cũng ngộ ra ngay năm 2011. Chúng con thấy là sung sướng vô cùng, có duyên gặp
pháp của Thầy. Chúng con cũng không biết nói gì hơn là chúng con mong Thầy ở lại
với chúng con, để dìu dắt cho chúng con.
Trưởng
lão: Các con mới
nghe được tiếng trống của Thầy giống lên, chứ chưa có mà, chưa có gì hết. Các
con để ý mấy người đệ tử của Thầy sau này nó là cuộc cách mạng, cách mạng Đại
thừa mà. Đó mấy con biết, cách mạng phải có người, chứ không có người làm sao
mà cách mạng, phải không? Nhưng mà đệ tử Thầy nó mới mạnh dạn nó làm cách mạng.
Còn Thầy chỉ được tiếng trống giống lên để cho mấy con phải thức tỉnh thôi.
(35:10) Phật
tử Hiển: Kính thưa Thầy! Hôm nay con có duyên được vào gặp Thầy thì
con có một cái suy nghĩ. Qua quá trình mà con được đọc sách cũng như có lúc được
Thầy dạy trực tiếp và con cũng điều chỉnh được bản thân mình, nhưng thật mà con
cũng là một người suy nghĩ hơi logic. Bên cạnh Thầy nói là sẽ có bộ sách chung
với nhà trường, với nhà nước. Thì thật sự ra thì con cũng xin bạch Thầy là con
thấy đạo đức của Phật thì nó rõ ràng cụ thể. Nếu như là Thầy thương chúng sinh
vì con biết là chúng sinh nó quá cực cho Thầy. Thì con xin cho tất cả mọi người,
cho chúng sinh thì nó là như vậy.
Chẳng hạn
như hiện nay Thầy kết hợp với nhà nước hoặc bộ giáo dục, nhưng mà rõ ràng nó sẽ
có cấp một, cấp hai, cấp ba, Đại học. Thì nếu như mà Thầy viết bộ sách giống
như ứng dụng các pháp, chẳng hạn như: buông xả, làm vợ, trách nhiệm trong gia
đình là phải như thế nào? Từng cái hệ thống tại vì con thấy như là người cư sĩ
bọn con ấy. Sau có một lần là con trai con hỏi, thì Thầy có nói là cư sĩ nên xả
tâm cho thật nhiều vì đụng những chuyện đó ngoài đời vừa là nhân quả vừa là kiểm
tra lại cái tâm tham, sân, si của mình tâm ta như thế nào?
Con nhìn lại
thì thấy quả thật là nếu như mà có được những cái phương pháp nó rõ ràng tức là
nó giống như cấp một, cấp hai, cấp ba thì những người tại gia họ có duyên vào
tu thì nó quá tốt. Nhưng ví dụ như họ có tận dụng tốt cái thời gian, nó giống
như theo cái giáo trình vào vấn đề học hoặc là giống như kiểu họ lên mạng. Họ
thấy có một chương trình rất rõ để họ tự kiểm tra lại những cái bài đạo đức mà
tiêu chuẩn nó như thế nào? Rồi thực hiện được hay không được thì tự con biết rõ
hết ạ.
Nhưng mà ý
con muốn nói là để tới lúc đi cho đến cái giai đoạn làm chủ bệnh tật, sự sống
chết. Vì cái này thật sự mà nói là tự động vào khuôn khổ. Có mặt Thầy có có mặt
Phật, hay không có thì chúng con phải tự vào khuôn thôi. Chứ giờ trước mặt Thầy
chúng con ráng giữ giới rồi sau lưng coi như là 0. Con thấy cái này giống như học
sinh giải bài tập, có công thức có bài tập, thì con xin giáo án là con xin cho
tất cả chúng sinh chứ không phải là xin cho riêng cho con. Tức là có một cái
giáo án rất rõ cái tiêu chuẩn tập, thì theo anh muốn theo tiêu chuẩn Ngũ Giới
thôi. Là một người thế gian bình thường, người có gia đình, vợ chồng con cái.
Thì chỉ có đó thôi thì nó vào cấp một.
Nhưng mà anh
muốn học cái giáo trình cao hơn thì có những người như là đức Trưởng lão hay những
quý thầy mà tốt nghiệp rồi dạy thì quá tuyệt vời! Nhưng nếu lỡ như không thì vẫn
còn có một cái phước đức rất lớn là vì Thầy đã soạn một chương trình rất rõ. Là
vì như, chẳng hạn như con tham, sân, si ở nhà con bây giờ Ngũ Giới nó ốp vô
trong đó mình còn dính và thú thật cho tới ngày nay con vẫn chưa dám quy y,
không phải con không muốn quy y. Trời ơi! Quy y Phật làm sao mà không muốn được.
Nhưng mà thật sự con tự kiểm tra một cách nghiêm túc thì mình chưa xứng đáng
thì mình không thể nhận Tam Quy Ngũ Giới. Ngày nào mình đủ rồi thì quỳ trước Phật,
trước đức Trưởng lão con xấu hổ.
Trưởng
lão: Con nói
hay quá mà! Bởi vì cái giáo án nó đã có đó mà giáo viên nó không rành, nó không
có nó làm gì mà nó lấy đâu mà dạy trẻ con. Phải không? Con hiểu chỗ Thầy muốn
nói không? Nghĩa là trước khi mà cái giáo án của mình có thì mình phải đào tạo
một số giáo viên nắm cho vững cái giáo án thì đám trẻ con này nó mới có thông
suốt được. Cái gì cũng vậy, mình đi từng giai đoạn một, giai đoạn hai, giai đoạn
ba như thế nào đều hoàn tất được con đường đạo đức của nó. Đạo Phật nó đâu nó sẵn
sàng cho chúng ta hết. Tại chúng ta chưa chịu khó làm việc thôi.
Còn con bây
giờ đứng ở ngoài cái hàng cư sĩ mà con nhìn vô cái đám rừng của Phật giáo. Con
thấy, trời đất ơi nó đủ thứ như thế này. “Tôi thì phải Thầy dạy gì tui tập vậy,
chị thì phải tu tập kia. Vậy tôi không biết làm sao? Tôi tu khác, chị tu khác”.
Chứ thật sự ra nó, cái đó là tại dạy theo đặc tướng riêng của mấy con thôi. Chứ
còn cái chương trình của người ta vô người ta khép mà vô, học tập đàng hoàng. Đức
Phật có tám lớp học phải không? Bát Chánh Đạo, Chánh Kiến. Đầu tiên người ta vô
người ta dạy con thấy như thế nào gọi là chánh mà thấy như thế nào gọi là tà,
con hiểu chưa? Chứ đâu phải để con học lu bù như vậy. Bây giờ hỏi chánh kiến,
con không biết Chánh Kiến làm sao hết, vậy con học được lúc nào đây?
(40:26) Phật
tử: Con xin phép hỏi Thầy ví dụ như là tức là cái chương trình, ý con
nói là cái chương trình để cho người hậu thế, cho người được hưởng cái đó.
Trưởng
lão: Ờ, có
chương trình rồi. Bát Chánh Đạo. Thấy hông? Tám lớp đàng hoàng. Bây giờ mình cứ
theo cái chương trình đó mình dạy thì chắc chắn con, nó đúng mà chứ nó không có
sao hết. Chứ mình khỏi cần phải soạn cái chương trình gì nữa hết. Nó đã có rồi.
Phật tử: Dạ, con thưa Thầy ạ! Là bây giờ
chúng con rất là muốn. Bởi vì yêu quý pháp của Phật và rất chi là kính trọng Thầy.
Bây giờ làm thế nào mà chúng con muốn đóng góp một chút sức nhỏ bé vào để cho
quê hương của chúng con hiện nay rất là mơ màng về chuyện này. Thế thì hiện nay
Hà Nam chúng con có bốn chị em mới về đến đây gặp Thầy. Thầy cho ưu tiên gặp
như thế này. Thế nhưng mà làm sao mà Thầy giúp chúng con để chúng con có cái
phước để cùng nhau để xây dựng phật giáo Nguyên Thủy ở Hà Nam chúng con sẽ tăng
trưởng lên.
Trưởng
lão: Cái đó
không khó đâu con. Bây giờ ví dụ như bây giờ con có một cắc, con góp với ba chị
em kia người cắc, người cắc, được bốn cắc. Sau khi có rồi, có được cái số tiền
không biết bao nhiêu, nhưng mình có được số tiền khá khá. Thì Thầy thấy ờ bây
giờ con có vậy đó. Ở chỗ con có cái duyên, con nên cất cái trường để mà học. Chứ
giờ không trường học, không lẽ ra ngoài đám cây kia ngồi học, nắng chết còn gì.
Phải không?
Bây giờ cái
duyên của quê hương của con cần có cái trường học. Thầy thấy bây giờ đó là do mồ
hôi nước mắt của những người tại địa phương đó họ phải xây dựng lên. Thì giờ
các con đã đóng góp nhau có được cái số tiền đó rồi. Thì bắt đầu bây giờ ngay
miếng đất đó xây dựng lên một ngôi trường. Rồi bắt đầu Thầy đưa những người mà
chuyên môn đến, người ta dạy lớp một. Rồi dạy lớp một xong rồi, người ta rút
người ta về, ta đưa người lớp hai. Chứ lớp một người ta mới đi dạy chỗ khác, phải
không?. Vậy đó mới có người.
Cho nên con
yên tâm, bây giờ cái tâm nguyện của các con, các con đóng góp nhau. Bây giờ người
một cắc người cắc người cắc, bốn người bốn cắc mà tám người được tám cắc. Bây
giờ nó có được số tiền đó rồi, cần được cất một cái lớp hay hoặc là cất một cái
nhà, cất cái phòng vậy nè, làm cái nhà giảng. Bây giờ ở mình người ta chưa biết
Phật giáo nhiều chỉ có mười chị em mình, hai mươi chị em mình, anh chị em mình.
Thôi được rồi nhiêu đây mình sẽ mời Thầy đến Thầy thuyết giảng một bữa cho chị
em nghe. Thì Thầy thấy cái duyên nó đúng rồi, chứ nhiều khi mấy con mời Thầy ra
đó không có chỗ ngồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét