45- ĐỨNG TRƯỚC CÁC ĐỐI TƯỢNG ĐANG ĐỘNG MÀ TÂM BẤT ĐỘNG LÀ CÁCH THỨC
TU
(20:41) Phật
tử 2: Bạch Thầy, con là Nguyễn Thị Lài. Từ lâu xin phép Thầy được trở về cất
cái thất tu hành. Trong thời gian cất cái thất thì, dạ thưa Thầy con quán rất
nhiều vô lậu để tâm con buông xuống, quán về những cái gia cảnh xung quanh mình
và hoàn cảnh của mình, các con của mình nữa. Nhờ con quán nhiều vô lậu như vậy
tâm con nó buông xuống. Giờ cái tâm nó buông xuống vậy được, thì con không còn
chạy theo cái ham muốn nữa. Cho nên con thấy tâm con nó có quay vào, nó biết mình
tập tỉnh thức. Nhưng mà con nhớ trong cuốn tập Thầy dạy, cái câu thơ mà Thầy
nói là:
“Vạn cảnh
đang lay động
Tùy cảnh
tâm an vui
Nhờ cảnh
tâm vô trụ
Chẳng buồn
cũng chẳng vui.”
Có nghĩa là
bên ngoài nó động bao nhiêu mà tâm mình không dính mắc, không trụ vô nó là hãy
giải tâm giải thoát.
Trưởng
lão: Đúng vậy! Nhưng
mà cách thức để mà làm cho cái tâm mình đứng trước các đối tượng đang động mà
tâm mình bất động đó là cách thức tu đó.
Phật tử 2: Dạ. Cách thức tu đó là con tác ý xả.
Trưởng
lão: Con tác ý xả
chưa thấm. Con quán vô lậu cũng chưa thấm. Hằng ngày con phải sống cho đúng,
thí dụ như một niệm mà khởi trong con niệm nó… Cái trí tuệ của con biết đó là
niệm ác, còn cái niệm mà thiện thì bắt đầu con triển khai cái niệm thiện, con sống
con tăng trưởng cái niệm thiện lên, còn cái niệm ác nhất định con không bao giờ
có thể mà sống với cái niệm ác, dù chút xíu của cái niệm đó, nhất định là con
cũng không được dính mắc. Con phải có sự quyết tâm như vậy, cứng rắn như vậy, ý
chí như vậy thì con mới thành tựu. Chứ không khéo mình sẽ nói suông mà mình
không có diệt hết được cái từng cái tâm niệm mình còn.
Phật tử 2: Trong thời gian đó, con không có tu
pháp gì hết, con chỉ tu pháp xả. Con tu tác ý để xả.
Trưởng
lão: Con tác ý nó một
lần rồi nó chưa đâu. Nó phải đi trước để mà triển khai cái tri cái kiến của
mình được, để rồi nó xả được rồi đó, sau đó nó tiếp tục tác ý để xả, tác ý
không đó để xả. Còn cái kia đó mình tác ý nhằm quán xét từng cái niệm của mình
để mình xả trước, để triển khai cái tri kiến của mình cho nó rộng rãi, bao la.
Khi nó rộng rãi bao la rồi, mỗi mỗi cái pháp nó đụng vô mình nó quét ra liền.
Đó là đụng cái trí tuệ con nó rớt ra liền. Nó ra liền.
(23:33) Phật
tử 2: Trong thời gian nào, thì con có thể mà đi tới cái chỗ nào tu hành Thầy?
Trưởng lão: Con phải sống một mình độc cư chứ
không được sống hai, ba người. Nghĩa là tránh tiếp duyên nói chuyện này, chuyện
kia mà nói là, coi như là tự mình phá hư cái đạo tâm của mình mất. Cho nên
không tiếp duyên ai, mình biết cái tâm mình tu tới đây rồi, hoàn toàn sống chỉ
có một mình, con sống như con tê ngưu một sừng.
Phật tử 2: Kính bạch Thầy! Trong giờ phút đó
cái tâm mình nó thong thả nó an vui như vậy thì lại hành động, những cái việc
làm của mình, nó đều biết rõ. Nhưng mà con không dám để cho nó biết, cái thân
con không phải không biết luôn cả xung quanh, để con đừng có ức chế nó. Như vậy
có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Không được, con
không biết rõ xung quanh con. Con biết toàn diện hết. Con triển khai cái tri kiến
của con, biết phủ trùm tất cả mọi cái. Khi cái tri kiến đưa ra một cái ý kiến
gì, một cái niệm gì đó thì con hiểu biết tường tận nguồn gốc của cái niệm đó chứ
đừng có dừng ngang, nó không có được, triển khai cho nó rộng lớn lên, cái trí
tuệ của con cho nó mở rộng lớn lên. Khi mà các pháp nó đụng đến là con hiểu biết
rộng lớn ra, cái nào xả mà cái nào không xả, cái nào sống mà cái nào không sống,
biết liền. Chừng đó con mới học thêm, chỉ tu tập thêm những cái pháp khác hơn.
Phật tử 2: Kính bạch Thầy, như vậy thì bây giờ
con ở là tại thất con tu theo tiếp theo cái pháp Thầy chỉ dạy. Khi nào con thấy
rằng con đã có một chút xíu nào tiến bộ, con xin gặp Thầy.
Trưởng
lão: Khi nào mà con
thấy được cái trí tuệ của mình, mỗi cái niệm ở trong đầu của con, dù nhỏ dù lớn
hiện ra, con đều hiểu thông suốt hết của nó rồi thì chừng đó thưa hỏi, Thầy dạy
pháp khác tu tập. Chứ bây giờ chưa có được. Cho nên phải còn triển khai cái tri
kiến giải thoát chứ. Đạo Phật là đạo trí tuệ mà, cho nên mình không triển khai
trí tuệ, làm cho trí tuệ nó cùn nhụt đi. Nhớ kỹ nó con!
Con ngồi xuống
đi.
Phật tử 3: Thầy cho con xin hỏi.
Trưởng
lão: Ừ.
(25:53) Phật
tử 3: Thầy cho con xin hỏi. Là lúc Thầy dạy chúng con tu tâm bất động,
nghĩa là khi mình ngồi là cái đầu lúc nào cũng phải suy tư chứ không phải là
nghĩ Thầy?
Trưởng
lão: Nghĩ với suy tư
nó chỉ là một con, mình suy nghĩ ở trong cái đầu của mình đó, suy tư nó chỉ,
tuy rằng danh từ thì mình nói nó có hai nhưng mà sự thật ra nó chỉ là một, cái
nghĩa của nó là một thôi.
Phật tử 3: Lúc nào cũng triển khai tri kiến phải
không Thầy? Chứ không lúc nào mình ngồi không.
Trưởng
lão: Không có ngồi
không mà mình triển khai cái tri kiến của mình. Khi nó có niệm thì mình đưa cái
niệm đó ra để mình triển khai, còn nó không niệm thì mình ngồi không. Khi nào
mà con thấy không có niệm thì thôi.
Phật tử 3: Khi nào mà không có niệm thì ngồi
không chứ không có khởi niệm gì hết?
Trưởng
lão: Không khởi.
Phật tử 3: Còn lúc nào nó khởi niệm thì…
Trưởng
lão: Còn lúc nào khởi
niệm nó khởi niệm, tự con nó khởi niệm, chứ nó không chịu không đâu. Nó sẽ có
niệm nó khởi ra, nội cái mà con triển khai cái niệm, tự nó phóng ra nó cũng là
mệt con rồi. Mà con triển khai nó đầy đủ thì nó lặn mất đó.
Phật tử 4: Con xin bạch Thầy.
Trưởng
lão: Ừ. Con hỏi gì
đó con?
Phật tử 4: Thưa Thầy bây giờ hết giờ rồi.
Trưởng
lão: Hết giờ rồi hả
con? Thôi bây giờ hết giờ rồi Thầy xin phép mấy con. Thôi để Thầy đứng dậy Thầy
chào mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét