43- CẦN THƯA HỎI KỸ ĐỂ TU TẬP CHO ĐÚNG
(10:09) Trưởng
lão: Về hôm nay, những gì mấy con muốn nói ra đều là qua kinh nghiệm
tu tập của mấy con. Nó cụ thể, nó thực tế hơn, để cho mấy con thực hiện, một
ngày nó phải tiến bước như thế nào, chứ không khéo mình cứ nghĩ tu vậy đúng,
mình nghĩ cái tưởng của mình nghĩ ra chứ sự thật ra nó chưa có đúng đâu.
Biết có đúng
không, phải hỏi kỹ người ta lại, bữa nay người ta chưa trả lời mình bền chí một
lần mình hỏi người ta chưa trả lời mình, hai lần, ba lần tới một trăm lần, một
ngàn lần, người ta coi thử coi mình có bền chí hay không. Còn mình hỏi một, hai
lần cái thôi không am, thấy người ta không trả lời tức là người ta đang thử
thách mình. Các con không hiểu điều đó, cho nên mấy con nói: “Như vậy
Thầy bỏ mình, Thầy không nói thôi mình hiểu sao mình tu vậy. Không! Người nào dạy
sao đó mình tu vậy thôi, không cần hỏi”. Thì cái đó là mấy con sai rồi mấy
con.
Khi mà không
trả lời là coi chừng người ta thử thách mình đó. Để coi thử coi cái sự bền chí
của mình như thế nào. Có bền chí thì mình mới làm nên việc, ở ngoài đời, cái
công việc gì mà làm nên công việc đều là phải có bền chí, đều có ý chí. Chứ còn
nếu mà không có ý chí thì khó mà làm nên sự việc. Cho nên sự tu tập, nó cũng
như vậy, mấy con.
(11:38) Thì
mấy con ngày hôm nay có đủ duyên, mấy con được nghe lời Thầy giảng nói vậy, thì
mấy con hãy nhớ ghi khắc kỹ ở trong lòng của mình, để rồi sau đó những cái gì cần
tu tập thì phải thưa hỏi rồi mới tu tập. Những gì chưa cần tu tập thì đừng có hỏi
lung tung, hỏi lung tung Thầy không có trả lời đâu.
Bởi vì hỏi
như vậy để nghe chơi, để nghe đi ra nói láo. Mà nói cho mấy con nghe để cho mấy
con học những lời nói của Thầy, đụng đâu đi ra nói đó. Có nhiều người tu không
ra gì hết mà nói vanh vách, thì đó là cái sai không đúng mấy con. Các con lưu ý
những cái điều đó, người ta không nói lời nào mà người ta ôm pháp, người ta tu,
chính người đó mới thật sự là người tu giải thoát.
Mấy con còn
hỏi Thầy gì nữa không? Một lần gặp Thầy cũng khó lắm chứ, không phải dễ đâu.
(12:43) Phật
tử 1: Con bạch Thầy! Khi mà con tâm được thanh tịnh, đã chứng ngộ được cái
vô thường và cái luật nhân quả rồi, để được cái nhân quả và cái nhân duyên nó đến
với mình rồi. Khi mà con đi sâu vào tu cái pháp môn Tứ Niệm Xứ thì bản thân con
nó được nhẹ nhàng và nó biết tất cả các pháp đến với mình, mà tự động mình hóa
giải được. Mình chứng ngộ trên cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, thấy
cái thân nó khỏe, nó nhẹ nhàng và nó hỷ lạc. Có phải là đi đúng pháp không?
Trưởng
lão: Chưa! Bởi vì
cái trí tuệ của con nó chưa có triển khai đúng mức. Cái trí tuệ triển khai đúng
mức đó, ngày mai xảy ra chuyện gì, ngày nay không biết ngày mai. Như vậy mà
mình phải triển khai cái trí tuệ. Cái trí tuệ bây giờ thay vì, thường thường
thiền Đông Độ dạy có mỗi niệm nào mà khởi lên, đều chúng ta ức chế nó, không có
cho nó khởi niệm lên.
Còn lại trái
lại tu theo đạo Phật mỗi một niệm mà khởi lên chúng ta triển khai cái niệm đó
ra, thành ra một sự hiểu biết chúng ta rộng mênh mông. Hễ càng có niệm bao
nhiêu thì cái trí tuệ chúng ta càng nở bành trướng rộng bấy nhiêu. Thì như vậy,
chúng ta là người triển khai trí tuệ để từ cái trí tuệ đó nó sẽ thấy cái ác,
cái thiện mà nó không sống trong cái ác, mà toàn sống trong thiện thì nó là giải
thoát hoàn toàn. Mới đúng pháp.
(14:20) Phật
tử 1: Bạch Trưởng lão! Bản thân con hiện nay cơ bản đã hoàn tất được cái
chướng ngại pháp của tham, sân, si. Khi trước thì coi như, cái công việc của thế
gian, mình gom vô cho mình, còn bây giờ con cảm nhận được cái vô thường, hôm
nay sống nhưng mà ngày mai nó không biết còn hay không. Cái lời di chúc của đức
Phật Thích Ca Mâu Ni và Trưởng lão đã triển khai là cái bốn cái câu thơ, mà đệ
tử lúc nào cũng ôn nhắc mình, nó có vô thường của cái hơi thở, là bốn câu thơ
nó là như thế này:
“Buông xuống
đi, hãy buông xuống đi!
Chớ giữ
làm chi, có ích gì.
Thở ra chẳng
lại, còn chi nữa?
Vạn pháp
vô thường, buông xuống đi!”
Đệ tử đã
chiêm nghiệm được cái bốn cái câu trong bài thơ của bát cú, để thấy từ cái ngày
hiểu được các pháp của đức Phật Thích Ca Mâu Ni và Trưởng lão đã triển khai giảng
giải và vui vẻ mà hạnh phúc vô cùng.
Trưởng
lão: Đúng! Nhớ những
câu thơ đó thì các con sẽ thấy buông nó dễ dàng hơn, đụng chuyện gì mấy con
cũng bỏ xuống được hết rất dễ. Nhớ ghi khắc, nhớ những câu kệ như vậy, đó là những
câu kệ tâm đắc nhất để mà mấy con tu tập đó.
Phật tử 1: Kính thưa Trưởng lão và các Tôn túc,
các quý vị, các vị sư hôm nay được cái nhân duyên lành thỉnh Trưởng lão về đây,
phước báu ba đời của dòng họ đệ tử và cũng nhân viên của trong công ty. Hiện
nay công ty của Phước Thiện chế tạo ngành lau bóng gạo xuất khẩu được đứng hàng
thứ tư của đất nước Việt Nam. Nhưng mà đệ cũng nhìn thấy rằng, tất cả không có
gì tồn tại được hết cho nên đệ tử sẵn sàng nhường cái ngôi vị này lại cho các
cái đứa con của đệ trông, để nó quản lý trong tương lai.
Trưởng
lão: Ừ. Giỏi lắm đó.
Như vậy mới được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét