32- PHÁ HÔN TRẦM, THÙY MIÊN
(18:53) Tu
sinh: Kính thưa Thầy! Xin Thầy giảng thêm cho chúng con biết về cái trạng
thái mà mình bị lờ mờ khi mình đi tu tập. Ví dụ như buổi sáng con đi xung quanh
thất, xong rồi con ngồi lại. Thì con mới ngồi xuống được một chút thì nó bị lờ
mờ, bị chìm đi. Mà thường thì cái đầu giờ thời khóa tu tập thì con hay bị như vậy.
Kính xin Thầy giảng thêm cho chúng con hiểu rõ thêm về cái trạng thái đó.
Trưởng
lão: Nó lờ mờ
đó, tức là cái trạng thái nó bị buồn ngủ, bị hôn trầm, thùy miên đó con nên nó
bị lờ mờ, nó không rõ. Còn nó rõ thì coi như mình tỉnh, thức tỉnh. Còn nó không
rõ tức là nó bị mờ mịt trong cái trạng thái hôn trầm, thùy miên là nó buồn ngủ
rồi. Cho nên khi mà như vậy đó thì con cần phải tác ý bằng cái tiếng, âm thanh
của mình đó, mình phải gằn lại ở trong cổ mình. Những âm thanh cho nó to ở
trong cổ mình chứ không phải là mình la cho lớn để ở ngoài mà động chúng thì
không được. Nhưng mình gằn ở trong cổ của mình mấy tiếng, làm động tiếng vậy để
cho nó thật tỉnh. Mà khi nó tỉnh rồi thì thôi. Phải nỗ lực tu tập như vậy mới
đúng pháp con. Phá cho được chứ không khéo cứ để lờ mờ, lờ mờ hoài thì nó không
hết đâu. Nó không hết. Phải nỗ lực thực sự tu, phải phá cho được những cái tật
mà hôn trầm, thùy miên. Nó cũng như là một cái thói quen của mình, nó lâu đời rồi
chứ không phải là mới đây đâu. Gan dạ mạnh mẽ con, phải phá cho được, nhất định
là mình phải làm chủ, không có để mày dẫn dắt cái kiểu này được. Chứ nó dẫn dắt
con thì bắt đầu nó lờ mờ, lờ mờ, lờ mờ. Không được!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét