17- ÁI KIẾT SỬ VÀ ĐỘC CƯ ĐỂ LÀM CHỦ SANH TỬ
(2:36) Trưởng
lão: Cho nên lo thì phải lo cho đúng, mà nó có đủ duyên như vậy đó, mà
bây giờ đó coi như mẹ con là ái kiết sử. Cái đó nặng lắm mấy con. Cho nên tách
lìa ra: mẹ riêng, con riêng. Mẹ lo tu cho mẹ, con lo tu cho con. Sớm chừng nào
tốt chừng nấy. Con làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Con của con làm chủ sanh,
già, bệnh, chết, thì do đó hai mẹ con thảnh thơi quá hạnh phúc rồi! Còn đòi hỏi
cái gì hơn? Mà vô đây là cái môi trường tu, mình chịu khó sống độc cư một mình
thôi. Đừng có chạy qua, chạy lại nói chuyện. Hai mẹ con cứ nói chuyện qua lại, ở
đây suốt cuộc đời chắc không làm được cái gì hết. Uổng phí một đời người. Rất
là uổng!
Đó Thầy
khuyên như vậy. Ráng mà nghe lời! Đừng có vì cái tình cảm ái kiết sử, mà cứ nắm
níu với nhau hoài. Mẹ không rời con, con không rời mẹ, thì ngoài đời biết bao
nhiêu sự đau khổ người ta cũng vậy. Cho nên bây giờ đó, thì theo con phải tư
duy, suy nghĩ. Muốn con mình giải thoát, muốn cho mình giải thoát, thì phải làm
như thế nào mới đúng? Và đồng thời cái hạt cơm mà con ăn ở trong Tu viện rất là
xứng đáng. Cái nhà con ở trong Tu viện, người ta xây dựng cho con cái nhà con ở,
con tu tập như vậy rất là xứng đáng cho một người tu tập.
Con thấy
không? Con đâu có nợ ai nữa. Bởi vì con làm đúng theo cái phương cách, cách thức
tu tập của một người giải thoát, thì đâu còn nợ nần của người nào nữa đâu. Cho
nên không lo. Còn không khéo con cứ lo tình cảm, con cái, này kia. Lo đói, lo
no, tới tới, lui lui hoài, nợ của con, con sẽ trả không bao giờ hết, đời này đến
đời sau nữa. Thậm chí như phải làm thân trâu bò, để mà cày sâu, cuốc bẫm, để mà
trừ cái nợ của đàn na thí chủ. Cơm của Đàn na Thí chủ rất là nặng lắm con, phải
tu đúng. Tu mà tu lơ mơ thì không được, tu tập đó.
Cho nên ở
đây có Thầy kèm, Thầy coi mấy con tu như thế nào? Tu đúng hay sai, xả bỏ được
cái gì, cái gì chưa xả? Phải cố gắng xả bỏ hết. Còn con mà đi tới, đi lui Thầy
đâu có kiểm tra được. Lúc nào bình thường, lúc nào khó khăn, lúc nào kiểm tra.
Thấy hông? Con tự mà liệu, Thầy góp ý như vậy thôi, tự liệu. Cái duyên của con
có đủ, nhưng mà con không tốt được cái duyên phước. Mà để sống cuộc đời lang
thang, thì đó là cái phước của con không có, như con phải bệnh. Con tự liệu lấy,
chứ Thầy chỉ có lời khuyên mà thôi, phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét