106- TRIỂN KHAI TRÍ TUỆ
(31:11) Phật
tử: Con muốn nắm tâm con thì sao thưa Thầy? Vì đôi lúc mà con bình thường
ai như cho người nào chửi mắng con hay gì, con có thể là bình thường không giận
không hờn, nhưng đôi lúc lại tâm lăng xăng rồi nó suy nghĩ đủ thứ công việc lặt
vặt, rồi làm sao để con nắm được tâm?
Trưởng
lão: À, con nắm
được tâm con là con triển khai cái tâm của con. Nó hiểu cái gì? Nó khởi cái niệm
gì? Con đưa cái niệm đó ra, con triển khai cái niệm đó ra để con hiểu. Ví dụ
bây giờ nó khởi cái niệm: “Ngày mai này nè, mình phải đi đâu?” Nó định mà, nó định
ngày mai đi đâu? Rồi từ ở trong tâm của con nó triển khai ra: “Ngày mai đi gặp
tai nạn”. Nó tự nó nói ở trong mà: "Ngày mai đi gặp tai nạn. Tai nạn như
thế nào?”, “xe đụng gãy chân”, phải không? Nó cũng nói thẳng ra cho con, thì thấy
như vậy là con đã triển khai được trí tuệ của con biết được ngày mai. Vì vậy
con mới tu chứ! Đạo Phật vậy mới tu chứ! Còn tu gì mà bữa nay ngồi đây mà ngày
mai không biết cái gì hết trơn hết trọi, thì như vậy là tu làm gì đây? Có ích lợi
gì?
Con tu đúng
theo Phật thì hôm nay ngồi đây chứ ngày mai con biết ngày mốt, rồi bữa kia…
con biết. Thậm chí như cái đầu tiên mà con biết được á, con biết đời trước con
là ai? con ai? cháu ai? Rồi kế tiếp này kia nọ tên gì, họ gì, ở làng nào xã
nào? Quê ở đâu? Con biết rõ hết, đó là cái trí tuệ của con triển khai ra.
Phật tử: Khi nó khởi một cái vọng niệm, con
quán vào cái đó để con suy nghĩ hay là sao thưa Thầy?
Trưởng lão: Ờ, con đưa cái vọng niệm con
ra, con triển khai cái vọng niệm ra, thì cái vọng niệm đó nó sẽ trở thành cái đối
tượng của cái trí tuệ của con, nó triển khai cái tri kiến của con rộng, hiểu rộng
ra. Chứ con đừng có gom nó lại, đừng có cho nó không có hiểu, đừng có cho nó niệm,
thì cái đó con tu theo Thiền Đông Độ tu sai, chịu ảnh hưởng của Trung Quốc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét