105- VẤN ĐẠO
(15:07) Phật
tử: A Di Đà Phật!
Trưởng
lão: Chào con!
Phật tử : Con có học mấy cái, học cái
pháp môn của Thầy mấy lần trước có những cái hiện tượng con thưa Thầy để Thầy
biết, khai thị. Cái câu mình nói ví dụ: “Quán ly tham…” tức
là trong đó có những trường hợp là cái tâm mình khởi niệm, mình quán nó ly.
Nhưng mà quán một cái đoạn thì cái quán sao nó mất luôn? Nó đi vô, coi như là
dường như là vô cảnh giới biệt niệm thì cái đó là hiện tượng sao Thầy?
Trưởng
lão: À, hiện tượng
đó là hiện tượng sai con, tu sai! Ức chế nó đó, ức chế cái ý thức chúng ta rồi,
thành ra sai. Bởi vì mình tu theo đạo Phật là đạo trí tuệ, triển khai trí tuệ.
Thành ra ác pháp mình hiểu biết rất rõ, cho nên nó không tác động được tâm
mình, đó là giải thoát. Chớ không phải là ngồi đó mà không biết gì hết, không
được. Thành ra coi chừng tu sai á.
Bởi vì Phật
giáo của đất nước của chúng ta nó chịu ảnh hưởng của nhiều Phật giáo chứ không
phải riêng của đạo Phật. Mà giờ mà dẹp bỏ, mà mấy con đọc trong kinh sách mà Thầy
viết đó. Thầy dẹp, Thầy bỏ những cái sai, động chạm dữ lắm chứ không phải ít
đâu. Trong thư viện Hoa Sen, nó chống đối với Thầy cũng dữ lắm chứ đâu phải ít.
Nhưng mà những cái người trí thức ở trong đó, chứ còn Thầy thì không tranh cãi
ai hết. Cái đúng Thầy nói thôi, còn ai hiểu sao đó thì hiểu. Nhưng mà những người
trí thức đó, họ ở trong đó họ tranh cãi với nhau, họ luận với nhau để cái nào
đúng, cái nào sai nó phân bày ra.
(17:01) Phật
tử: A Di Đà Phật! Qua cái học các cái cách tu á Thầy, mấy đợt trước
thì con quán lại thì đúng ra cái lời của Đức Thích Ca Mâu Ni hồi xưa cũng dạy
như Thầy, nhưng còn một cái đoạn nữa xin thưa Thầy. Ví dụ như là: Quán Thân
Hành Niệm, cái quán Thân Hành Niệm này tức là niệm từ năm cho đến mười niệm, nếu
mà niệm từ năm cho đến mười niệm mà nó không có khởi vọng niệm gì khác thì cái
đó là trạng thái là sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: À, như vậy
là lúc nào mình quán Thân Hành Niệm? Là cái thân mình đưa tay ra mình biết đưa
tay, cúi đầu mình biết cúi đầu, chân bước đi mình biết bước đi đó là mình quán
Thân Hành Niệm. Phải không? Mà mình lại quên đi thì nó có những cái niệm khác
mình quên cái thân hành mình đi, thì đó là mình tu sai pháp rồi, trật pháp.
Thành ra mình sửa lại cho đúng. Mà khi quán Thân Hành Niệm, nó có cái thời gian
tu tập tới đâu thôi, chớ không phải tu hoài cái pháp đó đâu, nó còn tu những
cái pháp khác chớ không phải. Ví dụ như mình quán Thân Hành Niệm chừng 15 phút,
đủ rồi! không tu tập cái này nữa. Cái sức tỉnh của mình ở trong 15 phút này đủ
sức để cho triển khai cái khác. Thành ra nó đi tới cái pháp khác rồi. Chứ còn
không biết cứ quán Thân Hành Niệm, cứ đi kinh hành hoài thì thôi rồi……
Phật tử : Ở trong đó thì con coi thì thấy
rằng quán thân hành niệm trong năm tới mười tiếng, ở trong đó là nếu không có
niệm nào xen kẽ thì tu trong ba mươi phút.
Trưởng
lão: Ba mươi
phút là cao lắm đó, tối đa.
Phật tử: Mô Phật! Cái thứ hai nữa xin thỉnh
ý thưa Thầy! Trong cái điều kiện mà mình tu tập ngay bây giờ như Thầy đã nói, rất
khó khăn. Tất cả các Phật tử chưa đủ nhân duyên để tu tập, bởi vì cái điều kiện
hoàn cảnh gia đình rồi cái tình hình xã hội nó dồn dập đủ cách. Cho nên do đó
mà xin Thầy có cái pháp gì để Thầy khai thị cho Phật tử, để có một cái lực vượt
qua những cửa ải khó khăn này để nối gót theo Thầy.
(19:28) Trưởng
lão: Thầy dạy rất là đơn giản mà ngắn gọn. Mỗi lần mà có một cái niệm
gì ở trong đầu của mình, mà mình thấy cái niệm đó, là chướng ngại. Nó làm cho
mình lo lắng buồn phiền hoặc tư duy suy nghĩ một cái điều gì đó, thì mình nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì nó bất động liền tức khắc, nó
không còn nghĩ ngợi nữa. Nó đơn giản quá đơn giản, tác ý nó thôi. Nhưng mà các
con nhớ rằng cái pháp mà tác ý như vậy á, sau này nó trở thành ý thức lực, nó
điều khiển sự sống chết mình đó, chứ không phải dễ đâu. Cho nên bây giờ mình tập
vậy đó, nhưng mà sau nó trở thành cái ý thức lực, cái lực của ý thức.
Phật tử
3: Mô Phật! Cho
con hỏi thêm một điều nữa. Tức là trong khi quán vậy đó thì mình theo dõi cái
hơi thở của mình, tức là trong đó Thầy có dạy là: “Thở vô biết thở vô, thở ra
biết thở ra” theo cái quán của mình. Nhưng mà trong cái như thế đó thì nó…. Bởi
vì con bạch, thưa Thầy là chưa thuần thục liên tục được, nó cứ đứt từng khoảng,
nó có đứt từng khoảng thì những cái đó là do mình chưa thuần thục hay là do
mình sai pháp Thầy?
Trưởng
lão: Do mình
không có Thầy dạy. Mà về hơi thở là nguy hiểm vô cùng. Con mà nếu tu sai bị tức
ngực nè, nó sanh ra bệnh. Cho nên về tu hơi thở, coi thì đơn giản vậy, thấy ở
trong sách nó dạy về hơi thở nhiều lắm, nhưng mà có điều kiện là phải có Thầy.
Chứ không có Thầy mà thở bậy bạ là nguy hiểm bệnh đó. Cho nên vì vậy mà cái hơi
thở, nó không phải, nó là một vấn đề để gom tâm của mình lại thôi. Trong 30
phút hay hoặc là trong 15 phút là mình biết đủ sức gom tâm rồi, không cần tu
thêm. Mà tu thêm thì mình bị lạc đường, chứ không phải là nó đi trúng đâu, rồi
tới đó thôi.
Bởi vì cái
pháp đó nó không có đưa mình đi đến cái sự giải thoát được đâu. Nó chỉ có cái bổn
phận của nó là gom tâm của mình trong một cái khoảng nào đó, để rồi bắt đầu đó
mình gom cái ý thức của mình lại, triển khai nó ra, nó sáng suốt vô cùng tận .
Đó nhờ mình tập gom tâm. Còn mình không gom tâm, mới nghĩ cái nó nghĩ chuyện
này chuyện kia lăng xăng đủ thứ chuyện. Còn mình gom tâm, nó nghĩ có một chuyện,
phóng ngay cái chuyện đó nó nghĩ, nó phát triển ra liền, nó khai triển thành
cái trí tuệ hiểu biết.
(22:06) Phật
tử: A Di Đà Phật. Kính thưa Thầy, trong lúc mình quán như thế thì nó
có những cái hiện tượng này là hiện tượng tự nhiên hay là nghịch duyên, ở trong
cái trước mặt mình làm như có một cái bóng đang đứng có nhiều màu đỏ, xanh, màu
vàng.
Trưởng
lão: Cái đó là
trật, nghịch duyên rồi đó! Tức là nó nó bị tưởng pháp rồi, thành ra hiện ra màu
xanh, màu đỏ, màu trắng, màu vàng. Nó hiện ra trước mắt của mình, hoặc là tướng
người hoặc là những cái hiện tượng gì đó đều là bị tưởng hết. Tức là ý thức của
mình nó dừng lại, nó không hoạt động nữa, thì cái tưởng thức nó hoạt động. Thân
ngũ uẩn mà: sắc, thọ, tưởng, hành, thức mà. Tưởng thức nó hoạt động.
Phật tử: Mô Phật! Xin phép Thầy, xin Thầy
khai thị thêm. Có những vị như người ta nói là ngồi niệm phật đến vô niệm, tức
là vô biệt niệm. Thì giữa cái niệm Phật và cái pháp môn mà của Thầy dạy thì giữa
hai cái này nó có khác biệt với nhau như thế nào? Kết quả tu tập nó ra sao?
(23:13) Trưởng
lão: Nó khác xa. Kết quả nó cũng khác xa. Một đàng là lấy một cái đối
tượng tưởng tượng ra một đức Phật để mà niệm, để cho đạt cái mục đích là đạt được
nhất tâm. Mà đạt được nhất tâm để làm gì? Tức là gò bó cái ý thức của chúng ta
lại không cho phát triển. Đạo Phật không thể chấp nhận điều này, điều này là tà
giáo ngoại đạo. Cho nên pháp môn Tịnh Độ là pháp môn của tà giáo ngoại đạo, chứ
đâu phải của đạo Phật. Đạo Phật là đạo trí tuệ, cho nên mình phát triển cái trí
tuệ của mình hiểu biết: Thiện thì tăng trưởng mà làm; ác thì không làm. Bởi vì
ác làm khổ mình khổ người thì không làm, thì đạo Phật là đạo sự hiểu biết chứ
đâu phải đạo mà gom lại như thế này, là sai pháp.
Cho nên Tịnh
Độ không phải là pháp của Phật. Thầy xác định Tịnh Độ, phương pháp Tịnh Độ
không phải là pháp Phật, là pháp tưởng. Cho nên mình tu, mình phải chọn được
cái bậc Thầy, cái bậc Thầy mà người ta tu người ta làm chủ sanh, già, bệnh, chết,
người ta làm chủ đúng như Phật mình tu. Còn không khéo đó mình sẽ bị ba cái
pháp Đại Thừa nó lừa đảo mình, nó gạt mình. Vào tu nó không đạt được cái gì hết,
rốt cuộc rồi nó lọt trong tưởng. Nó thấy cái cảnh giới này, Phật Di Đà không
có, mà nó hiện ra ông Phật Di Đà mấy con, chứ đâu phải không đâu. Mà làm gì mà
có Phật Di Đà.
Trên cái
hành tinh chúng ta chỉ có ông Phật Thích Ca Mâu Ni là con người bằng xương bằng
thịt Ấn Độ tu chứng đạo, làm sao có ông Phật Di Đà xen vô; rồi nói ông Phật Thích
Ca nói đến ông Phật Di Đà! Cái chuyện đó, người ta nói chuyện trên hành tinh,
mà ai nói chuyện ở đâu á, cái xứ nào ở đâu á, có phải nói láo không? Thầy nói nếu
mà ông Phật Thích Ca giới thiệu vậy là ông Phật Thích Ca cũng là nói láo. Mình
nói đâu, phải có bằng chứng chứ. Ở hành tinh chúng ta thì có Phật Thích Ca; rồi
có người nào chứng đạo nữa thì cũng là theo đường lối của Phật Thích Ca mà
thôi, chứ làm sao có ông Phật Thích Ca thứ hai, bộ có cái pháp mới à?
Còn cái pháp
ông Phật Di Đà, các con thấy không? Pháp mới. Niệm Phật nhất tâm, có phải mới
không? Đâu có triển khai tri kiến, đâu có triển khai trí tuệ, mà ức chế ý thức
của chúng ta để cho nó thành một cái khối của nó như vậy gọi là chứng đạo. “Thất
nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì danh hiệu A Di Đà Phật”. Bảy ngày niệm Phật
mà tâm không loạn, không có một niệm nào xen vô thì người đó chứng đạo. Thôi chứng
đạo vậy. Thôi! Thầy xin xá thầy không tu. Chứng đạo gì không biết gì hết trơn vậy?
Bởi gom cái ý thức của mình lại rồi sao còn biết? Thành ra không tu theo đạo Tịnh
Độ! Tịnh Độ là cái pháp của mấy ông tưởng tượng ra, chứ không có cõi Tịnh Độ ở
thế gian này.
(26:19) Phật
tử: Thưa Thầy như vậy là cái pháp môn Tịnh độ là có sau hay có trước
thời đức Phật ra đời thưa Thầy?
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là … pháp môn Tịnh Độ nói có sau có trước thì nó không đúng. Mà pháp môn
Tịnh Độ sinh ra bằng tưởng thức của con người, bằng tưởng thức của con người.
Cái tưởng của chúng ta tưởng ra cái pháp đó, rồi chúng ta tu, chứ sự thật ra nó
không có cái pháp đó. Pháp mà có, mà chúng ta tu đó là ông Phật Thích Ca, con
người tu như vậy, làm như vậy, sống như vậy mà thành Phật, mà giải thoát. Chứ
còn cái pháp mà Tịnh Độ là cái pháp không có, tưởng tượng ra, tưởng tượng ở đâu
một cảnh giới Tịnh Độ. Cực Lạc mà, trời rất vui! Trời đất ơi! Đi tu mà còn vui
à? Nghe hai chữ "Cực Lạc", Cực Lạc là rất vui mà. Vậy mà đi tu mà còn
ham vui à? Ham đến cái cõi đó đặng cho vui, tối ngày cười vui chơi như con nít
vậy sao? Đâu phải chuyện như vậy!
Thành ra Thầy
thấy dùng hai chữ Cực Lạc đã là sai rồi, chứ chưa nói. Đi tu thì phải sống trầm
lặng, bình an, yên ổn, bất động, vậy mới đi tu chứ! Đi tu cứ cười hoài, cho nên
có ông Phật Di Lặc ra đời cười toe toét. Có phải không? Mấy con thấy mang cái bụng
bự vậy! Mà ngồi đâu thì cười toe toét ở đó. Trời đất ơi! Họ đặt ra đủ thứ hết,
có phải họ tưởng tượng ra không? Con người chúng ta tưởng tượng đủ thứ, chứ làm
sao mà có ông Phật Di Lặc bao giờ.
(28:09) Phật
tử: Con lúc con tu tinh tấn thấy nó cũng thoải mái, nó vui, nó sảng
khoái lắm. Rồi ngồi hoài không muốn nghỉ. Có đôi lúc ngồi xong hai con mắt con
nó rát, làm như nó đỏ, rồi mặt con ra coi kiếng nó đỏ giống như lên máu vậy á,
nó lon bon lon bon rồi con biết cái đó con sai rồi con muốn dừng để cho nó bỏ hết
cái hiện tượng đó con làm sao Thầy?
Trưởng
lão: Con không
tu phương pháp đó nữa. Con sống bình thường, con dùng trí tuệ của con để tìm hiểu
những cái gì ác, những cái gì thiện. Ác thì con không làm, thiện thì con làm. Sống
không làm khổ mình khổ người, con sống đúng đạo đức của đạo Phật như vậy đủ rồi.
Còn những cái pháp như vậy con không tu, bởi vì tu nó gây ảnh hưởng, nó làm cho
con bị cảm thọ, bị cảm thọ đau.
Phật tử: Pháp cũng là pháp của Phật,
thưa Thầy, của tổ sư Thiền. Thưa Thầy con cũng đọc, cũng nghiên cứu cẩn thận lắm,
cũng làm giống như tông chỉ trong đường lối của pháp của Thầy. Mà thấy đôi lúc
thì thấy nó thoải mái, đôi lúc thì nó làm như nóng mặt mày, nó gằn gằn làm như
nó lên máu chóng mặt vậy.
Trưởng
lão: Ừ, mấy ông
Tổ Sư thiền. Thấy không? Tổ Sư thiền, từ Lục tổ Huệ Năng cho đến các tổ sau này
toàn là cái thứ tu điên! Thầy dám nói, không ai dám nói chứ Thầy dám nói! Từ đó
tới giờ, từ hồi mà các vị tổ này dẫn dắt chúng ta tu, có người nào tu chứng đạo
chưa? Các con cứ xét đi, có chứng phải có người chứ? Không có chứng, có phải tu
điên không? Dám khẳng định một điều quá thực thế, khoa học đàng hoàng mà. Có chứng
phải có người. Còn không chứng, không có người, mà không có người thì đó mấy
người tưởng tượng ra thôi. Thành ra dẹp! Bỏ các pháp đó đi con, tu uổng công
con.
(30:14) Nói
chung là chỉ có Thầy dám đập mạnh thôi, không có ai dám đập mạnh. Thầy thấy sai
Thầy phải đập. Bởi vì nó pha trộn cái sai, cái đúng của Phật giáo ở trong một
cái đất nước như Việt Nam. Thầy nói nội cái đất nước Việt Nam thôi mà sai trái ở
trong này quá nhiều, nhất là thiền Đông Độ, thiền của Trung Quốc á. Nó đưa qua
đây, nó làm cho con người càng tu không có ra gì hết, cho nên dẹp phắt ba cái
này đi. Bây giờ mình nghiên cứu ngay những cái tạng Kinh Pali do Hòa Thượng
Minh Châu dịch. Phật dạy như thế nào, tu như thế nấy; Làm chủ như thế nào, làm
chủ phải cho đúng. Nghiên cứu ngay Kinh sách Phật, để rồi Phật giáo Việt Nam của
mình phát triển lên, của Việt Nam, chứ không phải của người Trung Quốc, không
chịu ảnh hưởng tư tưởng của người Trung Quốc. Còn các con tu đó là các con chịu
ảnh hưởng của người Trung Quốc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét