525- TRAU DỒI TÂM XẢ (Tiếp theo)
1.5- PHÁP HƯỚNG
XẢ DANH - LỢI - ĂN UỐNG
(52:51) Đến
phần thực hành này, ta phải “tâm chuyên nhất cảnh”.
Đây cái phần
mà xả cái ăn này nó còn quan trọng lắm, chớ không phải là không quan trọng đâu.
Cho nên ở đây Thầy nói: Đến cái phần thực hành này thì ta phải “tâm chuyên nhất
cảnh” - nghĩa là chuyên nhất ở trong một cái pháp, tâm phải chuyên nhất ở trong
đó, nếu quý vị xao nhãng một chút là quý vị đã chưa ly được nó đâu.
Đó thì, “tâm
chuyên nhất cảnh” như thế nào?
Lựa một
chỗ an trú thanh vắng…
Ở đây Thầy
nhắc lại nè.
… một
chỗ, một khu rừng, một gốc cây, một ngọn núi, một hang hốc, một bãi tha ma, một
sơn lâm giữa trời không mông quạnh, một đống rơm, một chòi lá…
Lựa chỗ
xong, sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi độ hai giờ, ta ngồi kiết già lưng thẳng đứng,
dùng pháp hướng Như Lý Tác Ý:
Đó bây giờ
chúng ta mới dùng nó - cái danh, cái lợi hay hoặc cái ăn cái uống - chúng ta đặt
theo cái chỗ này mà Thầy cho pháp hướng.
Đây là Thầy
đặt cho cái tên nó là “danh” đi:
“Danh
là một thứ dục lạc vô hình, thu hút và cám dỗ con người rất mạnh, nuôi lớn
ngã mạn, cống cao, do đó sanh ra Ngũ Triền Cái - tham, sân, si, mạn, nghi.
Triền cái này trói buộc chúng ta muôn đời muôn kiếp sống đau khổ.
Vậy ta
hãy lánh xa, từ bỏ, từ khước, viễn ly tất cả các loại danh!”
Đó là câu hướng
tâm, cái câu trạch pháp này để chúng ta như cái lý này mà tác ý ra, mãi mãi làm
cho chúng ta xa lìa những cái danh, những cái lợi, những cái ăn.
Câu thứ hai:
“Danh
- dục lạc có một ma lực vô hình, cám dỗ và lôi cuốn con người vào chỗ sanh tử
luân hồi.
Ta phải
từ giã, từ khước, từ bỏ, lánh xa, viễn ly danh dù bất cứ mọi trường hợp nào!”
Nghĩa là bất
cứ mọi trường hợp nào, nhỏ, lớn chúng ta đều phải nhận diện ra nó để mà chúng
ta xa lánh nó. Chớ nó nhiều khi nó qua cái trường hợp khác, nó làm cho chúng ta
không thấy đó là cái danh, nhưng mà chúng ta bị nó gạt! Hở ra một chút là chúng
ta bị gạt.
Cho nên Đức
Phật dạy chúng ta: “khi có danh, có lợi, có sự cung kính, hãy lánh mặt!” Lời
ông Phật dạy Thầy khắc ghi trong lòng Thầy, nhớ mãi muôn đời không bao giờ Thầy
quên. Thầy biết đó là cái ma danh, nó rất mạnh.
Câu thứ ba:
“Người
tu sĩ lãnh đạo Tăng đoàn mà đón danh, lợi vào chùa là đón rắn độc, rắn sẽ cắn
chúng tăng chết hết.
Vậy
người lãnh đạo Tăng đoàn phải xa lánh, từ bỏ, từ khước danh, lợi để cứu lấy
chúng tăng, để cứu lấy Phật giáo!”
Đó là cái
câu để nhắc nhở cho những người mà lãnh đạo, những người tu như Thầy bây giờ.
Đó là cái câu mà Thầy ám thị - ám thị cho Thầy đó. Cho nên cái câu này đã từng,
đã nhắc đi nhắc lại Thầy rất nhiều. Không khéo thì dẫn danh dẫn lợi vô đây cắn
quý thầy chết hết, không có người nào sống đâu!
(55:37) Đó
là thấy những cái điều - mà Thầy đã thấy xa chớ không phải là thấy gần đâu,
không phải đợi mà nó cắn chết hết cả đám nhau rồi đó, mà ngồi đây mà bật ngửa
ra đó. Thấy xa như vậy cho nên quý thầy không bị rắn cắn đâu!
Đây là
Xả Tâm Vô Lượng danh dục lạc thế gian. Quý thầy phải thường ngày một lần, hai lần,
ba lần, bốn lần… tu tập Như Lý Tác Ý trau dồi tâm mình phải xả cho sạch danh lớn,
danh nhỏ.
Vì
danh là vô hình, vi tế rất khó xả, nên quý thầy phải đề cao cảnh giác, siêng
năng tu tập thì mới Xả Vô Lượng Tâm này được.
Nó không phải
dễ đâu, cho nên quý thầy phải cảnh giác, phải siêng năng, phải thường hằng. Nó
mống một chút xíu, quý thầy không thấy nó đâu. Chừng nó lộ tướng lộ hình, thấy
được thì ôi thôi, nó đã cắn mình rồi!
Khi Xả
Tâm Vô Lượng danh dục lạc này được thì thân tâm quý vị thênh thang, nhẹ nhàng,
an lạc, với đời sống ba y một bát, giải thoát hoàn toàn, Niết bàn tại thế!
Nghĩa là xả
được cái tâm danh rồi quý thầy mới thấy được nó.
Còn
tâm danh lợi này, quý vị dù ở núi cao khổ hạnh tối đa thì tâm hồn của quý vị nặng
như treo đá.
Bây giờ có
trốn đi đâu, quý vị có ở đâu, thôi Thầy nói đây như thầy Chơn Trí đây, thầy về
thầy ở trong núi cao trắc trở đó, mà cái tâm của quý thầy - của thầy mà không xả
được nó thì thầy ở trong đó cũng như là treo đá chớ nó không có giải thoát gì
đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét