521- TRAU DỒI TÂM XẢ (Tiếp theo)
1.1- XẢ VÔ
LƯỢNG VẬT CHẤT THẾ GIAN
(00:01) Bây
giờ đến chúng ta xả cái kế nữa. Bởi vì xả ái dục rồi, xả sắc rồi, thì bắt đầu
bây giờ chúng ta xả đến tiền bạc của báu. Lợi mà, làm sao mà phải xả chớ còn
không xả thì làm sao mà chúng ta đi tới cái chỗ giải thoát được? Nó cám dỗ
chúng ta cũng rất mạnh đây.
Bây giờ,
Thầy dạy quý thầy Xả Tâm Vô Lượng của báu, vàng bạc, vật chất thế gian.
Đó, tới cái
giai đoạn này thì chúng ta phải biết rằng cái vật chất thế gian, tiền bạc coi vậy
chớ khó xả lắm! Một cái bọc cao su nhỏ vầy thôi mà mình cũng chưa dám bỏ trong
thùng rác nữa, thấy nó còn lành lành đó nhét đó ít bữa để lấy đựng lại, thì thử
hỏi cái gì mà dám xả? Muốn vô, đem vật chất vô thêm chớ còn chưa muốn xả đâu!
Đó, những
cái mà chúng ta phải hiểu biết, để ở đây là chúng ta xả tâm vô lượng thì phải xả
các pháp vô lượng. Mà xả cái đối tượng tiền bạc của chúng ta là một cái điều dục
lạc, năm cái dục lạc rất là khó xả. Vì vậy mà cái sự xả tâm này phải thấy được,
bỏ nó đi, cho nó thực, và đồng thời phải nhắc đi, nhắc lại nhiều lần mới có thể
xả được, chớ không phải nói “ Ờ tui xả, tui bỏ” đâu!
Nghe cái
chuyện ông Bàng Uẩn mà đem của cải, vàng bạc mà đổ xuống sông, chúng ta nghe
thì dễ lắm, nhưng thử chúng ta đem đổ coi chúng ta có tiếc không? Chắc chắn là
chưa dám đâu! Chưa có ai dám làm được điều đó đâu. Đem bố thí để cầu danh chớ
còn làm chuyện đó thì đem đổ uổng quá đâu có ai biết mình? Đó là những cái tâm
mà chưa xả đó.
Rồi chúng ta
còn lý luận nữa: “Ông này ngu quá, có tiền bạc đem đổ không cho ai hết.
Để cho người ta phải đỡ không?” Chính cái chỗ mà để cho người khác đỡ
là đã cái ngu rồi! Đã mình vì tiền bạc của cải mình khổ suốt cái đời của mình rồi,
mình đem cho người ta lại làm cho người ta đắm mê nữa là mình đem gieo thêm cái
họa cho người ta, chớ đâu phải sung sướng gì?
Bởi vì ông
Bàng Uẩn ổng đã thấy được cái nhân quả, cho nên nếu đem cái rắn độc này đến nhà
người ta thì người ta lại đam mê, rồi người ta bị lôi cuốn ở trong cái đó nữa,
thì người ta lại khổ! Nhân quả của họ nghèo, họ phải trả cái nhân quả họ, mà họ
trả cho trong sạch thì họ mới vượt thoát ra cái nhân quả.
(02:18) Muốn
trau dồi tâm xả tiền bạc, của báu vật chất thế gian ta phải đặt niệm trước mặt,
dùng pháp hướng Như Lý Tác Ý:
“Tiền
bạc…
Đây là cái
câu đây:
“Tiền
bạc, của cải, châu báu là những vật chất cám dỗ lôi cuốn rất mạnh làm cho tâm
ta ham mê, say thích mà chạy theo, tạo ra biết bao nhiêu điều tội ác!”
Đó, mình nhắc
nó như vậy đó. Nếu mà muốn có tiền bạc mình phải có làm những điều này, điều
kia chớ? Một ông nhà nông mà muốn có lúa gạo, có tiền bạc thì ổng phải biết bao
nhiêu, ổng giết biết bao nhiêu con vật dưới ruộng lúa không? Ổng phải cày xới
biết bao nhiêu con trùng chết không?
Đó thì chúng
ta thấy, đó là cái nghề lương thiện chớ chưa phải là cái nghề cướp giựt ai đó,
nhưng mà còn phải biết bao nhiêu chúng sanh phải chết! Còn tất cả những cái nghề
khác, nó còn dày xéo lên nhau, lên con người nhau để mà xâu xé từng đồng bạc,
giết nhau từng đồng bạc, thì chúng ta thấy nó có tệ hại không?
Nên lấy
câu này trạch pháp mà nhắc đi nhắc lại trau dồi tâm ta cho thấm nhuần.
Bây giờ Thầy
cho thêm một câu nữa để chúng ta có những cái câu, bởi vì chúng ta đã học Xả
thì chúng ta phải có những cái trạch pháp, những cái câu để chúng ta nhắc cho
nhiều, nhắc cho thấm nhuần, nhắc cho tận xương tủy của chúng ta, từ đó chúng ta
mới xa lìa nó được.
Đây là một
cái câu nữa:
“Vì tiền
bạc, châu báu, vật chất thế gian mà con người xâu xé lẫn nhau, nhà nhà không
yên ấm, nước nước mất thái bình! Ta phải từ bỏ tiền bạc, của báu, vật chất thế
gian như bỏ đôi giày rách!”
Như cái đôi
giày mà mình hết mang được rồi, mình quăng ra đống rác đó! Xem nó là của báu, vật
chất, vàng bạc của báu của mình quăng nó như là quăng cái đôi giày rách của
mình quăng ở đống rác vậy đó!
Thì đó là một
cái câu để hướng tâm, để ám thị, để Như Lý Tác Ý câu này ra, để làm cho chúng
ta thấy vàng bạc của báu là cái đôi giày rách, là con rắn độc, thì như vậy
chúng ta mới ném nó được, chớ không khéo chúng ta khó mà ném được!
Phải lặp,
đi lặp lại, hướng tâm để ta xả cho được Vô Lượng Tâm này:
“Tiền
bạc, của cải, châu báu, vật chất thế gian là tên chủ độc tài, sai bảo ta làm bất
cứ một điều gì ta đều mờ ám vâng theo, làm những điều tội lỗi tày trời!
Vậy,
ta phải từ giã, xa lìa ông chủ này để được tự do, thoát kiếp nô lệ!”
(04:36) Đó
là một cái câu nữa đó. Nghĩa là chúng ta phải nhìn thấy tiền bạc của báu là một
cái người chủ độc tài, luôn luôn lúc nào nó sai chúng ta, hễ muốn cái gì là nó
sai chúng ta làm theo cái nấy.
Nghĩa là
chúng ta bị nô lệ nó. Nó muốn uống rượu là nó sai chúng ta uống rượu à, nó muốn
hút thuốc là nó sai chúng ta hút thuốc à, nó muốn cái gì nó làm cái nấy hết à!
Nó muốn làm
những cái tội ác gì nó cũng sai chúng ta làm được hết. Nó muốn giết người, tiền
bạc nó có rồi, nó mới sai chúng ta giết người đó, thì bắt đầu chúng ta cũng đem
tiền bạc ra để mà tung ra để giết người nữa. Nó làm những điều tội lỗi, rất là
tội lỗi!
Cho nên nó
là một cái ông chủ độc tài, sai bảo ta cái gì, ta là tôi tớ rất là trung thành
của nó đó. Cho nên muốn thoát kiếp nô lệ thì chúng ta phải xa lìa cái ông chủ
này, chớ ở gần ổng, ổng cứ sai mình hoài!
Cho nên, ở
đây phải cố gắng mà xa lìa nó đi, xa lìa như những bậc tu hành giải thoát, những
bậc Thánh Hiền, Thánh Tăng của thời Đức Phật, họ đã xa lìa nó đó, cho nên họ
không bị sai.
Vì giới luật
của Phật dạy người tu sĩ không cất giữ tiền bạc, cho nên họ xa lìa, làm sao sai
họ được? Bây giờ tâm họ muốn cái gì cũng không được hết, bởi vì họ đâu có tiền!
Cho nên ông chủ tiền không sai họ được. Đó là họ đã xa lìa ông chủ.
Vì vậy mà
chúng ta thấy những cái gương mà xả danh, xả lợi, xả tiền tài, thì những cái
người đó là những bậc chân tu. Còn những người mà cất giữ tiền bạc thế này thế
khác, họ nói là họ chân tu thì chắc chắn là không phải chân tu đâu!
Chúng ta
nhìn, chúng ta phải xét được cái đúng, cái sai. Chúng ta biết được cái người đó
là đang nô lệ tiền bạc hay là không nô lệ tiền bạc!
Bởi vì họ nô
lệ tiền bạc, cho nên cái tâm họ muốn cái chùa to thì cái tiền đó nó sẽ sai họ
phải cất cái chùa, cho nên họ bị nô lệ tiền, chớ họ không phải làm chủ tiền. Họ
nghĩ là họ làm chủ tiền, họ lấy tiền ra họ bỏ để người ta cất cho họ cái chùa tốt,
nhưng không ngờ tiền sai họ. Bởi vì họ có tiền!
Còn như một
vị chân tu không có tiền bạc thì lấy cái gì mà sai họ được? Cho nên, họ xa lìa
ông chủ họ.
Vì vậy mà
cái câu này, các thầy phải nhớ kỹ để áp dụng vào cái pháp Như Lý Tác Ý, hàng
ngày nhắc đi nhắc lại.
Vì chúng ta
là những người tu, sau này chúng ta có những cái danh, cái lợi nó lớn như vậy,
thì chúng ta nhớ rằng chúng ta không phải là một người tu sĩ nô lệ cho tiền bạc.
Có như vậy quý vị mới thoát ra cái cảnh nô lệ của tiền bạc, của ông chủ độc tài
này.
(07:33) Bây
giờ quý thầy đã hiểu, phải biết được mà sửa mình từ bây giờ, răn nhắc mình để
cho mình xa lìa tiền bạc của báu, từ đó cái giới luật của quý thầy rất là
nghiêm chỉnh.
Hầu như quý
thầy hiện giờ tu hành người nào cũng còn cất giữ tiền bạc, cho nên bây giờ muốn
cái gì thì chúng ta dù ít dù nhiều thì chúng ta cũng thực hiện qua cái sự sai bảo
của ông chủ này.
Còn trái lại,
như một người không có gì hết, lấy gì sai bảo được? Cho nên, chúng ta là những
người xa lìa ông chủ tiền bạc.
“Tiền
bạc, vật chất thế gian càng có nhiều tâm ta càng lo sợ…
Quý thầy thấy
không, có cái người nào giàu có mà họ không lo sợ trộm cướp đâu? Họ lo sợ cả
vua chúa, cả nhà nước, chánh phủ nữa! Thấy mình tiền bạc đây nhiều quá đây,
không biết mình làm cái gì đây, có gian có dối gì, sao mà ông này không có thấy
làm gì mà sao mà có tiền đây? Người ta đi tìm, đi này kia, do đó, mình ăn không
yên mà ngủ không yên, rất sợ hãi!
Thì các con
thấy, các thầy thấy, cái đó là cái nguy hiểm nhất, cái đau khổ nhất. Cho nên Đức
Phật ngày xưa nói với ông A Nan: “Nó là rắn độc đó!”, dạy cho ông A
Nan thấy đó là rắn độc đó, nó sẽ cắn chúng ta chết ngày nào đó.
Đó, thì
chúng ta thấy: Cái người mà có tiền bạc vật chất thế gian càng nhiều, nhà cửa đồ
sộ vậy, cửa sắt cửa nẻo vậy, chớ ngủ ở trong nhà rất nơm nớp, nghe ở ngoài nghe
cái “cộp” là ở trong quá là hoảng sợ rồi!
… mạng
sống như chỉ mành treo chuông…
Mình tiền bạc
nhiều, ăn cướp nó vô nó giết mình để lấy của chớ làm sao tha mình được? Tha
mình đi tố cáo nó hay sao? Cho nên cái mạng sống của mình, tiền bạc nhiều, mạng
sống của mình như là sợi chỉ mà treo chuông vậy.
…
không biết kẻ trộm cướp, người tham lam giết chúng ta trong giờ phút nào!
Vì vậy,
ta phải từ giã chúng, xả ly chúng, chẳng còn một chút nào ở trong tâm ta thì ta
mới có ngủ yên giấc!”
Đó thì những
cái lý đó, những cái câu đó, các thầy phải nhớ để mà khắc ghi, để trở thành một
cái pháp hướng, trở thành một cái câu ám thị để nhắc tâm mình, để cho mình từ
giã, xa lìa những cái thứ mà có thể giết người, giết mình trong chớp mắt.
(09:53) Lấy
câu này dùng làm pháp hướng Như Lý Tác Ý để ta vĩnh viễn xả ly tiền bạc, vật chất
thế gian, trau dồi tâm Xả Vô Lượng.
Nghĩa là
chúng ta xả được như vậy, đó là những của cải, tài sản lớn đó, chớ không phải
là… Cái mà xả của cải tài sản lớn này còn dễ đó, chớ cái mà xả của cải tài sản
nhỏ còn khó, nó không phải dễ đâu.
Ở đây lần lượt
rồi Thầy sẽ dạy để mà quý thầy trau dồi cái tâm Xả Vô Lượng này, để chúng ta xả
từ cái lớn rồi cho đến cái nhỏ. Nãy giờ đó, Thầy nói chuyện lớn không đó, chuyện
xả cái lớn, rồi tới đây Thầy sẽ chỉ dạy cho xả cái nhỏ.
Chúng ta còn
phải thêm những câu pháp hướng thêm để chúng ta trau dồi tâm Xả của chúng ta
cho nó thấm nhuần.
Nó nhiều cái
câu, để mà chúng ta thấy cái câu nào mà chúng ta tu tập có hiệu quả nhất thì
chúng ta chọn lấy câu đó làm cái câu nhắc tâm chúng ta hằng ngày.
Còn cái câu
nào mà chưa có hiệu quả, chưa hợp với tâm lý của mình thì những câu đó nó không
hợp với đặc tướng của mình, thì mình hãy bỏ những câu đó đi để chọn lấy một
trong những hai câu ở trong những gợi ý của Thầy.
Chớ Thầy biết
đặc tướng của quý thầy là hợp với câu nào mà Thầy dạy?
Chẳng hạn
bây giờ mỗi người đến xin Thầy một cái câu thì Thầy xem qua cái đặc tướng của
người này như thế nào Thầy cho, còn ở đây là một cái bài giảng, Thầy phải giảng
chung chung để cho quý thầy tự chọn lấy cái câu nào mà phù hợp với mình, mà
mình thực tu có kết quả, thì mình lấy câu đó làm cái câu nhắc tâm của mình.
(11:35) Đây
là một cái câu nữa:
“Vàng
bạc, châu báu, của cải, tài sản thế gian là rắn độc, là ung nhọt truyền nhiễm,
bệnh tật nan y, không trị được. Nếu ta gần gũi có ngày sẽ bị rắn độc cắn, sẽ bị
vi trùng truyền nhiễm bệnh độc. Ta hãy xa lánh nó, đừng cất giữ, đừng tích trữ
mà hãy cao bay xa chạy, tránh nó như bệnh cùi!”
Đó là một
cái câu để mà chúng ta hướng, mà nó hợp với mình thì mình hãy lấy nó mà mình
làm sự nhắc nhở tâm mình, sự trau dồi tâm mình hằng ngày.
Tóm lại,
quý thầy siêng năng tu tập trau dồi tâm Xả Vô Lượng này đến khi thấm nhuần thì
quý thầy mới viễn ly được tiền bạc, châu báu, của cải, vật chất thế gian.
Tuy Thầy
dạy như vậy nhưng rất khó, không phải buông xả dễ đâu, phải bền chí, kiên nhẫn
mà trau dồi tâm Xả này. Ai là người tinh tấn siêng năng thì chẳng bao lâu sẽ xả
sạch, Xả Tâm Vô Lượng.
Đó, thì ở
đây quý thầy thấy rằng, cái người mà siêng năng tinh tấn, tin tưởng ở nơi cái
pháp này thì chúng ta bắt đầu chúng ta xả được.
Và xả được
thì chúng ta hoàn toàn - khi mà tu cái câu này, thì bắt đầu chúng ta phải tìm một
cái nơi nào mà có thể chúng ta đi xin ăn của mọi người được, do đó, chúng ta sẽ
bỏ hết, không cất giữ tiền bạc, không gì hết, ai cho gì mình ăn nấy, hoàn toàn
sống nhờ vào cái sự bố thí của người khác, chớ không còn nghĩ rằng mình phải
mua cái này hay sắm cái kia.
Đau thì chỉ
biết xin thuốc, mà có thuốc tốt thì uống mà thuốc xấu thì thôi. Chết là do nhân
quả chớ không phải ai muốn chết mà được! Cho nên, chúng ta chẳng nề sợ.
Vì chúng ta
còn sợ mình không có tiền rồi đau bệnh, ai cho tiền, cho thuốc mình uống đây?
Cho nên do cái sự lừng chừng đó mà chúng ta xả chưa hết. Mà xả chưa hết một cái
chuyện nhỏ thì làm sao cái chuyện lớn nó không còn dính?
Nếu mà xả
chưa hết chuyện nhỏ này, đến khi mà có danh, có lợi thì nó lại dính mắc lớn chớ
không còn dính mắc nhỏ nữa! Nhưng chúng ta có cái lý luận để che đậy cái sự
dính mắc đó bằng cách này, bằng cách khác chớ đâu phải là thiếu lý luận!
Đó thì,
chúng ta phải hiểu như vậy. Vì vậy mà khi hiểu được Phật Pháp rồi thì chúng ta
phải giữ gìn cái giới cất giữ tiền bạc.
Từ ngày Thầy
hiểu Phật pháp cho đến giờ, tiền bạc ai cúng dường Thầy giao cho cô Út toàn bộ,
hoặc là giao những người cư sĩ họ làm gì thì làm Thầy chả biết. Đói Thầy xin
cơm ăn. Quý thầy không có cơm ăn, Thầy chỉ viết thơ Thầy xin, Thầy gọi Thầy
xin, chớ còn Thầy chẳng biết gì đến tiền bạc.
Cô Út sắm
mua cái này kia để giúp cho quý thầy áo, y hoặc cái này kia, hoặc là dầu thuốc,
điều đó là cô Út chi, làm gì làm Thầy chả biết. Có báo thì Thầy cũng “ừ hử”, mà
không báo thì Thầy cũng “ừ hử”, Thầy cũng chả có biết quan trọng nó còn mất một
cái đồng một xu một cắc nào hết, Thầy chả biết. Có thì cứ xài, mà không có thì
đến cho Thầy hay, Thầy xin, có vậy thôi!
Đó là cái
con đường mà từ khi mà Thầy nhập thất đến khi Thầy ra thất, đi đâu thì cô Út
cho tiền Thầy, Thầy đi, còn bao nhiêu về Thầy trả lại.
(14:48) Có
nhiều khi Mật Hạnh đến xin tiền Thầy đi bệnh viện, Thầy nói để Thầy xin cô Út,
Thầy đâu có!
Cứ như vậy
thôi. Nhiều khi quý thầy không hiểu, nói rằng Thầy cất giữ tiền, mà xin Thầy,
Thầy cho ít quá! Thầy làm sao cho ít? Thầy xin người khác, người khác cho Thầy
được bao nhiêu Thầy cho lại bấy nhiêu thôi! Nhưng mà quý thầy có vẻ không bằng
lòng, coi như là Thầy quá bỏn xẻn.
Bởi vì Thầy
có cất giữ tiền bạc đâu, nhiều ít Thầy đâu có biết, cho nên Thầy: “Bây
giờ, thầy đó đau bệnh, Thầy xin cô hãy mua thuốc hay hoặc là cho tiền thầy đó
đi bệnh viện!” - thì cô Út cho bao nhiêu thì Thầy đưa bấy nhiêu. Thầy
không đòi hỏi thêm bớt.
Bởi vì người
ta cho mà, cái quyền của người ta cất, người ta cho, chớ Thầy đâu có quyền gì
trong tiền bạc?
Cho nên, nhiều
khi ý quý thầy muốn xin 500 mà cô Út đưa 300 thì quý thầy buồn, quý thầy nói Thầy
cho ít. Thực sự Thầy đâu có cho ít, Thầy chỉ xin được bao nhiêu Thầy cho bấy
nhiêu!
Đó là những
mà trong thực trạng ở trong cuộc sống Thầy đã bị dằn vặt trên vấn đề tiền bạc
này rất nhiều, vì Thầy là một người không có tiền bạc. Thầy nói hết để cho quý
thầy hiểu rõ được cái cuộc sống của Thầy. Từ khi mà Thầy giữ gìn giới luật đúng
theo con đường của đạo Phật, Thầy không bị tiền bạc sai Thầy chút nào hết là vì
Thầy không cất giữ nó.
Đó là cái chỗ
mà Thầy đã thực thi trong cuộc đời sống của Thầy. Còn quý thầy, thật sự ra quý
thầy có tiền bạc, quý thầy còn cất giữ, cho nên quý thầy bị tiền bạc sai, sai
cái này, sai cái kia, sai cái nọ.
Bởi vì cái tâm thích của chúng ta còn có cái thích, cho nên chúng ta chưa có diệt sạch nó đâu. Cho nên, cái thích của chúng ta thì có tiền là nó sẽ sai chúng ta liền, nó không có để chúng ta mà chịu đựng với nó đâu! Đó là những cái tu hành mà chúng ta còn bị nô lệ, còn bị sự sai khiến.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét