517- TRAU DỒI TÂM XẢ
5- XẢ TÂM SẮC
DỤC - PHẦN 1
(34:42) Bây
giờ chúng ta đặt trước mặt chúng ta là cái niệm sắc dục.
Bởi vì từ sắc
dục mà chúng ta sanh ra, cho nên cái này là cái quan trọng, và sắc dục là con
đường sanh tử, luân hồi, cho nên phải lấy nó mà làm đầu. Cho nên sắc, rồi danh,
rồi lợi, rồi mới ăn, mới ngủ, đó là năm cái thứ dục lạc mà đầu tiên hồi nãy Thầy
nhắc các con phải xa lìa, xả cái năm thứ dục lạc này, thì bây giờ sắc dục là phải
xả trước chớ.
Mà chúng ta
biết sắc dục là con đường sanh tử, là con đường luân hồi, là con đường mà đưa đến
người này khổ cho đến người khác khổ, chớ đâu phải sung sướng, đâu phải hạnh
phúc gì đâu!
Nó là con đường
khổ đó, con đường đưa đến một mình mình khổ chưa đã đâu, mình đẻ ra một bầy cho
nó khổ theo nữa. Có thằng con nào mình đẻ ra nó sung sướng đâu? Nó cũng trần ai
khoai củ nó mới có cuộc sống chớ đâu phải dễ! Nó lăn lộn ở trong trần ai này nó
đủ thứ nó mới có thể sống.
Bằng chứng
như mình nè, cha mẹ sanh mình ra nè, thử hỏi có phải mình trần ai không mình mới
ngoi lên được cái cuộc sống này? Còn bao người, người ta lặn ngụp ở trong cuộc
sống, chưa có cơm ăn, áo mặc nữa, thì không là phải sanh ra để mà khổ sao? Thế
mà cứ mãi chạy theo sắc dục để mà sanh ra. Quá là vô minh, quá là ngu si!
Con đường khổ
mà không thấy khổ, cứ đắm đuối, say mê. Bởi vì cái sức cám dỗ của nó, cái sức
khả hỷ, khả ái của nó làm chúng ta không dừng bước được, làm chúng ta không xả
được tâm.
Rồi ta
theo pháp hướng Như Lý Tác Ý:
Đó, bây giờ
chúng ta theo cái pháp hướng mà chúng ta đặt cái niệm, rồi bắt đầu bây giờ
chúng ta theo pháp hướng mà chúng ta Như Lý Tác Ý ra.
Thân phải ngồi
thẳng đàng hoàng rồi bắt đầu chúng ta đặt cái niệm sắc dục, rồi bây giờ mới
dùng cái pháp hướng mà như cái lý của nó mà tác ra, thì như vậy lâu ngày chúng
ta mới phá vỡ nó, mới xả nó sạch. Chớ đâu phải xả chuyện dễ. Nó dính ở trong
tâm ta. Thân của chúng ta là thân dục, mà xả nó ra đâu phải chuyện dễ, hở một
chút là nó đã dục rồi.
“Sắc dục
là con đường sanh tử…”
Đây là cái
câu mà chúng ta trạch pháp ra để dùng nó mà hướng tâm, mà như cái lý tác ý:
“Sắc dục
là con đường sanh tử của muôn loài, con đường đầy đau khổ, triền miên bất tận
kiếp này đến kiếp khác. Ta xả bỏ, từ khước, thoát ly, ra khỏi, từ giã, không
nên để tâm ta dính mắc nó nữa!”
Đó là cái
câu mà để chúng ta đặt cái niệm trước mặt của chúng ta, rồi chúng ta ngồi yên lặng,
một lúc chúng ta lại tác ý ra, xả nữa, rồi một lát chúng ta như cái lý đó tác ý
ra nữa, xả nữa, xả hoài, xả chừng nào mà tâm chúng ta thấy thân tâm chúng ta
không còn dục nữa, thì lúc bấy giờ chúng ta mới viên mãn.
Đó là một
cái câu mà chúng ta để thực tập để xả cái tâm sắc dục của chúng ta, cái tâm
dục của chúng ta. Từng nào mà chúng ta thấy rằng cái tâm này hoàn toàn nó
sạch hết thì như vậy là chúng ta đã viên mãn được cái sự tu tập này.
Chắc các thầy
thấy rằng Phật bảo đặt niệm trước mặt, nhưng Đức Phật nói tới đó thôi, không
nói nữa. Nhưng Thầy đã hiểu được cái lý này là do cái sự kinh nghiệm bản thân của
Thầy, hôm nay Thầy vạch ra để cho quý thầy biết cách áp dụng để diệt cái tâm sắc
dục của quý thầy, từ đó quý thầy mới thấy được con đường giải thoát thênh
thang.
(37:45) Nếu
không đặt niệm trước mặt, không dùng pháp hướng mà Như Lý Tác Ý thì chắc chắn
khó mà xả được cái tâm này. Nó núp đó chớ nó chưa hẳn đã chết đâu.
Chúng ta nhắc
cái tâm chúng ta hằng ngày cho thấm nhuần, cho thấm tận xương tủy của nó thì nó
mới chạy trốn, nó mới đi mất, chớ còn không khéo thì nó núp ở trong thân chúng
ta để chờ cơ hội, rồi bắt đầu nó bùng dậy như một ngọn lửa, nó không phải dễ
dàng lắm đâu!
Đây là
câu trạch pháp để quý thầy dùng nó mà hướng tâm xả bỏ. Hàng ngày, quý thầy phải
siêng năng tu tập trau dồi câu này để đoạn dứt tận tâm ái dục.
Đó, thì luôn
luôn phải dùng cái câu này để mà đoạn dứt cái tâm ái dục của quý thầy thì mới
mong quý thầy thoát ra khỏi cái nanh vuốt của con đường đi sanh tử luân hồi
này, chớ không khéo quý thầy sẽ luôn luôn tu tập - chớ tâm đó khó quá, chớ
không phải dễ đâu.
Vì
chúng ta từ cha mẹ sinh ra cũng nơi từ con đường này, do đó mà muốn thoát ra
con đường này, phải có một sự trau dồi hết sức tâm mình buông xả thì mới dứt ra
được, chớ không thể hiểu sơ sơ mà có thể được .
Nếu
quý thầy dùng câu trạch pháp này chưa xả được thì quý thầy tiếp tục hướng tâm
Như Lý Tác Ý:
Nghĩa là cái
câu này nó chưa có đạt được cái kết quả, thấy tâm mình nó còn dục, chưa hết,
thì quý thầy phải tiếp tục thêm một cái câu như cái lý khác để mà xả nó nữa.
Đây cái câu
Thầy gợi cho quý thầy rồi từ đó quý thầy tự soạn lấy để cho phù hợp với đặc
tánh của mình:
“Sắc dục
là bất tịnh, là uế trược, nhớt nhao, hôi thúi, tanh hôi khó chịu bẩn thỉu vô
cùng, tạo muôn ngàn thứ bệnh tật, tai ương, và truyền nối nhau nhân quả luân hồi
kiếp này đến kiếp khác, không bao giờ thôi dứt, một người để lại muôn người khổ,
khổ mãi nối tiếp truyền nhau vô cùng, vô tận.
Ta phải
xả bỏ, xa lìa, viễn ly vĩnh viễn, chẳng dám bén mảng, xem nó như rắn độc, ung
nhọt, cho nó là nguy hiểm nhất, cho nó là tai họa, cho nó là chỗ ác độc, cho nó
là bệnh truyền nhiễm nan y không thuốc chữa!”
(40:14) Đó
là một cái câu để mà chúng ta trị cái bệnh sắc dục của chúng ta đó. Câu trên nó
chưa nhằm nhò thì phải áp dụng thêm câu dưới cho mạnh hơn, và như truyền lệnh,
thì may ra quý thầy sẽ chấm dứt được cái nỗi khổ của tâm sắc dục của mình.
Cuộc đời tu
hành là cả một sự rèn luyện, trau dồi chớ không thể nói suông suông. Thầy nói hết
giọng mà quý thầy không về thực tập thì Thầy quá mỏi mệt, uổng lời của Thầy
nói.
Thầy đem hết
tâm can của mình truyền dạy lại những kinh nghiệm để cho quý thầy thoát khỏi cảnh
địa ngục, cảnh lầm than đau khổ của kiếp người, mà quý thầy nghe rồi mà quý thầy
bỏ qua thì rất uổng cho Thầy, rất uổng cái điều mà Thầy đã đem hết tâm huyết dạy
lại cho quý thầy để quý thầy thoát ra khỏi kiếp trầm luân khổ ải.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt bữa này, và Thầy ngày kế tiếp Thầy sẽ giảng để chúng ta còn xả nhiều
thứ.
Bây giờ mới
có xả có sắc dục mà thôi, còn nhiều thứ cần phải xả nữa. Nếu mà giảng mà xả cho
đầy đủ thì Thầy nói không biết bao giờ mà tận cùng. Bởi vì vô lượng mà, vô lượng
pháp, phải nói vô lượng lời, phải nói vô lượng pháp để mà đối trị mà xả nó.
Thì sau này
Thầy cũng tóm lược một phần trong năm thứ ngũ dục lạc mà xả nó để cho quý thầy
biết cách, rồi từ đó trí tuệ của quý thầy thông suốt, rồi quý thầy mới đặt những
cái niệm, rồi mới trạch những cái pháp cho nó phù hợp, để rồi quý thầy do đó mà
xả cho sạch, sạch trắng bạch như vỏ ốc, thì bấy giờ mới đi vào con đường xuất
gia tu hành, trở thành một vị Tỳ Kheo, một vị Sa Môn đúng là những Thánh Tăng
trong thời Đức Phật.
Đến đây thì
quý thầy đã hiểu rồi, thì hãy cố gắng mà thực hiện những lời Thầy dạy rồi Thầy
sẽ vui mà Thầy tiếp tục giảng. Mà nếu không thực hiện thì Thầy nghĩ rằng mình
nói nhiều quá mà quý thầy không thực hiện, thì Thầy mệt mỏi, rồi Thầy nghỉ Thầy
không giảng nữa!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét