508- TRAU DỒI TÂM HỶ/ 5
4.5- TÂM
NGUYỆN CỦA THẦY VỀ TRUNG TÂM AN DƯỠNG VÀ LỚP HỌC ĐẠO ĐỨC
(01:08:53) Trưởng
lão: Đó thì, hôm nay các con đã thấy rằng: Ý của Thầy từ lâu Thầy muốn
xin phép để mà xây dựng một cái Trung tâm An dưỡng.
Để làm gì? Để
mọi người người ta về đó người ta được nghỉ ngơi một tuần, một tháng, một năm,
hai năm, ba năm và được sự hướng dẫn đường đi, nước bước của nhân quả và được dạy
họ đạo đức nhân quả.
Để làm gì? Để
diệt tận cái gốc khổ của con người. Từ cái hành động họ hiểu biết, từ đó họ
không làm điều ác thì chính họ, họ đem lại nguồn vui hạnh phúc chân thật của họ.
Tâm
nguyện của Thầy như vậy nhưng nhân duyên chúng sanh không đủ khó mà thực hiện
được cái mộng này.
Ước ao
của Thầy mong sao có ngày nào đó, chúng sanh dể hưởng được phước báu lợi nhất của
Phật Pháp là học được nhân quả đạo đức để đem lại một nguồn vui chân thật chính
bàn tay khối óc của họ đã làm ra cho họ. Không ai đem đến hạnh phúc an vui
chính bằng họ.
Vì thế,
đứng trên góc độ của đạo Phật điều này rất là rõ ràng. Nếu Trung tâm An dưỡng
ra đời được thì biết bao nhiêu người trong xã hội này đem lại hạnh phúc cho
nhau.
Thầy
còn nhiều cái sự ước ao trong lòng mình khi đã thấy được đạo Phật. Ước ao chi tất
cả các trường học trong đất nước này được học thêm những môn học giáo dục nhân
quả đạo đức cho học sinh thì hạnh phúc thay cho đất nước đó, dân tộc đó!
Được
nhìn thấy những mầm non của Tổ quốc được trau dồi đạo đức nhân quả thì còn lòng
nào vui sướng cho bằng!
Nghĩa là,
khi mà nhìn thấy các em học sinh được học đạo đức nhân quả, từ đó những hành động
ác không còn nữa, thì chắc chắn là một con người có ý thức được con người thì
chắc chắn là không có nỗi lòng nào sung sướng bằng hơn nữa.
(01:10:55) Không
phải đem vàng bạc của báu, tất cả những vật báu trong thế gian này mà cho mà
chúng ta vui bằng những cái vui thấy con người làm thiện.
Thầy
phỏng chừng Đức Phật đã nhập Niết Bàn lâu xa xưa mà thấy tất cả chúng sanh đều
thực hiện đạo đức nhân quả, Ngài cũng vui mừng! Lòng Từ Bi của Ngài, lòng Hỷ của
Ngài rất là hân hoan, thấy tất cả chúng sanh thoát khỏi khổ.
Huống
hồ là Thầy còn là người bằng xương, bằng thịt, làm sao Thầy không sung sướng?
Nhìn đất nước chúng ta mà tất cả mầm non của chúng ta đều thực hiện đạo đức
nhân quả thì làm sao không sung sướng, vì đó là cái nhân tốt cho Tổ quốc này.
Từ đất
nước này đến đất nước kia được trau dồi đạo đức nhân quả thì con người trên
hành tinh này được hạnh phúc, an vui, đó là niềm vui tuyệt đỉnh vì đã mang đến
niềm vui chân thật của chính bản thân của mọi người. Chính họ, họ đã mang đến
niềm vui chân thật khi họ hiểu ra.
Một
người tu sĩ đạo Phật không thể làm ngơ trước những điều này, trước những con
người đang lăn lộn trong những nỗi bất hạnh. Nỗi bất hạnh đó là những cái nhân
ác của họ chớ phải đâu ai đem nỗi bất hạnh cho họ!
Vì
chúng ta thấu hiểu được như vậy mà chúng ta không ban rải được đạo đức nhân quả
cho họ thì lòng chúng ta se thắt từng giây, từng phút.
Chúng
ta có lòng Bi Vô Lượng, lòng Từ Vô Lượng, mà đứng trước cảnh khổ của mọi người,
mọi vật mà chúng ta nỡ đang tâm nhìn sao được? Phải đem hết sức mình, phải làm
hết tận lực của mình để cứu khổ mọi muôn loài, để làm cho con người sống hạnh
phúc bên nhau, biết thương yêu nhau!
Đó là
lòng Bi, đó là nỗi mừng của những người biết thương người, biết Từ Bi ban rải
khắp cùng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét