506- TRAU DỒI TÂM HỶ/ 3
4.3- NHẮC
TÂM TRÁNH XA CÁI VUI THEO DỤC VÀ ÁC PHÁP
(58:13) Trưởng
lão: Muốn trau dồi tâm Hỷ Vô Lượng ta hãy nhắc tâm ta bằng pháp Như Lý
Tác Ý:
Đó thì, bây
giờ tới cái lúc mà trau dồi đây.
Hồi nãy là
nói để chúng ta hiểu được những cái loại đó để rồi chúng ta phải trau dồi cái
tâm của chúng ta đi vào những cái Hỷ Vô Lượng, làm cho chúng ta hạnh phúc đây.
Thì những
cái trạch pháp, những cái câu mà mình lựa chọn ra để cho mình hướng tâm, mình
nhắc đi, nhắc lại cho tâm của mình nó thấm nhuần, tức là trau dồi cái tâm của
chúng ta.
Đây, cái câu
để mà chúng ta trạch pháp ra đây:
“Hỷ của
dục lạc là tai nạn, là bệnh tật, là khổ đau, ta hãy tránh xa cái hỷ này!”
Đó là một
cái câu mà để chúng ta nhắc nhở, để chúng ta biết cái dục lạc của thế gian:
danh, lợi, sắc đẹp, ăn uống, ngủ nghỉ, đó là những cái dục lạc. Hoặc là sắc,
thinh, hương, vị, xúc, pháp, đó là những cái dục lạc, cái đối tượng để nó tạo
thành những cái Hỷ dục lạc. Cho nên chúng ta phải tránh xa, phải lìa xa, phải bỏ
ra, đừng có gần nó nữa.
Cho nên ở
đây, cái câu hướng tâm để mà trau dồi tâm chúng ta, để hằng chút chúng ta luôn
luôn lúc nào cũng cảnh giác mà xa lìa nó.Vì nó cám dỗ chúng ta rất mạnh, vì nó
thu hút chúng ta như đá nam châm, khó mà chúng ta bứt rời nó được, cho nên hằng
phải nhớ:
“Hỷ của
dục lạc là tai nạn, là bệnh tật, là khổ đau, ta hãy tránh xa cái Hỷ này!”
Đó thì, nhắc
tâm mình như vậy để cho nó nhớ, nó đừng có quên.
(59:59) Thỉnh
thoảng ta lại tác ý như lý này, nhắc đi, nhắc lại nhiều lần cho tâm ta xa lìa,
yểm ly ngũ dục lạc.
Ta nhắc một
câu nữa để cho ta tránh xa nó:
“Hỷ của
dục là ảo giác, không có thật. Nó là thuốc độc, là rắn độc giết hại con người,
ta hãy tránh xa các loại Hỷ này!”
Đó là một
câu nữa, xem nó như là thuốc độc, xem nó như rắn độc, nó rất hiểm nguy, nó có
thể giết chúng ta lúc nào cũng có thể được hết!
Do nhắc cái
tâm của chúng ta thường xuyên như vậy, cho nên trước cái ăn ngon, mặc đẹp; trước
cái sự âu yếm tha thướt, thương yêu nồng nàn của thế gian, chúng ta luôn luôn sợ
hãi.
Nó là cái Hỷ
đó, cái Hỷ dục lạc đó, nó làm cho chúng ta khả ái, khả lạc, ham thích, đó là những
điều mà đưa đến chúng ta đau khổ đó. Thấy đó mà bước vào đụng nó thì như là đụng
gai, đụng chông chớ không phải là sung sướng gì đâu, không phải là hạnh phúc gì
đâu!
Biết như vậy,
thấu suốt như vậy đó là không vô minh, mà không biết như vậy, không thấu suốt
như vậy tức là vô minh.
Câu
này ta cũng thường nhắc đi nhắc lại để đoạn dứt lòng ưa thích dục lạc thế gian:
(01:01:26) Nhớ
cái câu mà Thầy đã trạch pháp ra để cho quý thầy nhắc đi, nhắc lại, rồi tùy
theo đặc tánh của quý vị mà quý vị sửa đi, sửa lại cho phù hợp với tâm tánh của
mình.
“Hỷ
vui theo các ác pháp là Hỷ Tâm Vô Lượng ác, là làm đau khổ chúng sanh, giết hại
chúng sanh, không có lòng Từ Bi thương xót chúng sanh.
Ta hãy
tránh xa Hỷ này, yểm ly Hỷ này, từ bỏ Hỷ này, xa lìa Hỷ này, vì Hỷ này làm đau
khổ chúng sanh, làm sanh ra địa ngục của chúng ta, hãy dứt trừ sự vui theo các
ác pháp!”
Đó là những
cái câu trạch pháp để chúng ta ghi nhớ, để chúng ta thường trau dồi tâm mình, để
nhắc nhở những cái hành động ác.
Như có mười
điều ác mà chúng ta đã thấy ở trong Thập Thiện đã có dạy: Nếu mà đối ngược lại
với Thập Thiện tức là Thập Ác. Do chúng ta đã học rồi, vì vậy mà chúng ta lấy
đó mà thấy tâm mà theo những cái hành động đó tức là hành động thập ác.
Do vì cái sự
mà hướng tâm nhắc nhở làm cho tâm thấm nhuần, vì vậy mà luôn luôn lúc nào nó
cũng ở trong Thập Thiện mà không có nằm trong thập ác.
Là người
tu sĩ Phật giáo, thấy ai làm ác ta phải lánh xa, còn đâu lại có sự vui theo?
Thấy
các pháp ác, thấy sự chết chóc, đau khổ của chúng sanh, nếu không giải nguy, cứu
nạn được ta cũng phải tránh xa để khỏi phải thấy cảnh tang thương, máu đổ, thịt
rơi, đau lòng, nát dạ, làm sao còn đồng lõa với ai mà vui theo được!
Đó thì quý
thầy thấy, một người tu sĩ Phật giáo không thể nào đứng trước một cái thớt thịt
của cái người đồ tể bán thịt được, cũng không thể nào mà đứng trước một cái tô
phở mà người ta bỏ những cái lát thịt ở trên đó được! Người tu sĩ Phật giáo người
ta nhìn thấy những cái sự đau khổ, chết chóc của chúng sanh thì người ta không
thể nào mà không thương tâm.
Vì hằng trau
dồi tâm Từ, Bi thì không thể nào thấy sự đau khổ đó mà chúng ta đứng lại đó mà
nhìn, nếu không cứu khổ phò nguy được thì chúng ta mau mau tránh chỗ đó mà
không đứng đó để nhìn sự đau khổ.
(01:03:54) Cũng
như thấy mình không can ngăn được hai người đánh nhau thì chúng ta hãy mau mau
tránh xa, vì chúng ta không đủ khả năng giải quyết được điều này thì mau mau
tránh đi, không thể nào mà đứng đó để nhìn thấy họ đánh nhau với sự vui theo, với
sự hò hét, với sự cổ võ, thì như vậy là người tu sĩ Phật giáo không đúng cách.
Thấy người
ta đánh nhau lỗ đầu, chảy máu, đau đớn mà chúng ta lại nhìn với một cách vui
theo, với một cách sung sướng, với một cách cổ võ ở trong đó, thì không nên làm
điều đó.
Vì thế mà
chúng ta là những người tu sĩ Phật giáo nên cẩn thận, dè dặt trước mọi đám
đông. Có những sự đau khổ, tan nát ruột gan của con người, của chúng sanh thì
chúng ta mau mau tránh.
Thấy một con
vật bị con vật khác giết hại nằm lăn lóc, một cái thân bẩn thỉu bằng cát, đất,
bằng máu me, bằng những vết thương tan nát thì lòng chúng ta cũng không bao giờ
đứng đó mà nhìn, trước cảnh đau đớn đó, chúng ta phải mau mau tránh xa để lòng
chúng ta được an ổn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét