499- TRAU DỒI TÂM TỪ Ý HÀNH/ 1
2.1- THƯƠNG
YÊU VÀ CHĂM SÓC CHÚNG SANH NHƯ CHÍNH CON MÌNH
(14:26) Trưởng
lão: Bây giờ cái phần mà trau dồi cái ý thì chúng ta thấy: Hồi nãy Thầy
có giới thiệu là cái ý của chúng ta nó có ba cái phần trau dồi.
Muốn
trau dồi ý có lòng Từ ta phải tư duy:
“Thân
tất cả chúng sanh như thân ta, thường đau khổ, thường đói khát; ta hãy thương
yêu và chăm sóc chúng như chính chăm sóc thân ta, chăm sóc như con ta!”
Đó là một
cái câu hướng để mà chúng ta bắt đầu vào trau dồi cái ý thì chúng ta phải nhắc
cái ý chúng ta thường phải tư duy những cái điều đau khổ của chúng sanh cũng
chính như là đau khổ của chính mình,
“…
cũng như chăm sóc con ta vậy!”
Đó là chúng
ta phải nhắc nhở cái câu này để hằng ngày, hằng lúc nó thấm nhuần trong cái ý của
chúng ta. Do vì vậy mà từ cái miệng chúng ta nói ra, từ cái thân hành của chúng
ta nó làm ra hành động này, hành động kia đều toát ra cái lòng thương yêu chân
thật nơi tận đáy lòng của mình.
Bởi vì cái ý
là cái chính, do ý cái miệng mới nói, do ý cái thân chúng ta mới hành. Mà cái
chính mà không được trau dồi cho thấm nhuần thì những cái phụ kia làm sao mà được
thấm nhuần?
Cho nên ở
đây trau dồi cái ý rất là phải cẩn thận, vì cái ý là tư duy, mà tư duy như vậy
trong Bát Chánh Đạo thì có cái nẻo mà Phật gọi là Chánh Tư Duy, tư duy đem lòng
Từ chúng ta thương xót chúng sanh tức là Chánh Tư Duy. Suy nghĩ chơn chánh đem
lại cho người không khổ, mình không khổ thì đó là Chánh Tư Duy.
Sự tư
duy này để giúp cho ý chúng ta càng ngày càng dồi dào lên lòng thương yêu chúng
sanh. Sự tư duy này được nhắc đi, nhắc lại nhiều lần khi chúng ta nhìn thấy những
loài vật xung quanh ta, hoạt động xung quanh ta, biến nó trở thành những pháp
hướng.
Nghĩa là
chúng ta nhìn tất cả mọi vật, như chúng ta nhìn một đoàn kiến đi ngang qua,
chúng ta nhìn sự hoạt động của chúng trong cái đoàn kiến, thì chúng ta thấy nó
có những cái sự buồn, vui, đau khổ ở trong đó lẫn lộn; rồi có những cái sự tấn
công của con vật khác vào trong cái đoàn kiến này, chúng bảo vệ bằng cách nào
chúng ta thấy rất rõ ràng.
Từ đó chúng
ta có sự suy tư rất là chơn xác, thì chúng ta nhìn lại: Cái đời của con người
chúng ta cũng giống như những con vật này, từ đó chúng ta mới toát ra những cái
tư tưởng, cái sự tư duy thương yêu chân thật của muôn loài.
Nếu chúng ta
không có dùng cái ý để quan sát, để theo dõi từng cái sống của loài vật thì
chúng ta chưa thấy được cái sự chà đạp, xâu xé lên nhau vì miếng cơm, manh áo,
vì vật chất, thực phẩm. Nếu chúng ta quan sát kỹ lưỡng thì chúng ta sẽ có những
cái bài học có giá trị xứng đáng cho chúng ta tập tu Tứ Vô Lượng Tâm.
(17:38) Khi
thấy chúng hoạt động trong cuộc sống ta khởi lòng Từ.
Khi có
con vật nào gặp tai nạn ta vội cứu giúp ngay.
Nghĩa là nó
đang đi như vậy, rủi nó rớt ở trong cái vũng nước nào đó, thì chắc chắn là cái
vũng nước đối với ta thì nhỏ nhưng nó là cái biển đó, nó sẽ chết đuối ở trong
đó. Cho nên chúng ta vội vàng mà lấy một cái vật hay hoặc là đưa ngón tay làm
cái cầu cho chúng trèo lên để thoát ra khỏi chết đuối.
Thấy một
con kiến rơi trong vũng nước, ta vội ngay vớt liền để chúng khỏi chết đuối.
Chúng ta thực
hiện cái hành động đó gọi là hành động Từ tâm của chúng ta đối với chúng
sanh.
Và khi
chúng ta có quan sát, có khởi ý tu tập, trau dồi cái ý mình bằng cách cẩn thận
quan sát tư duy như vậy thì tất cả mọi loài vật xung quanh chúng ta đều có sự cứu
khổ của chúng ta.
Như
chúng ta nghe một con vật khác lớn hơn bắt một con vật khác, tiếng kêu la cầu cứu,
chúng ta đừng nhẫn tâm mà ngồi đó, mà hãy mau mau đến cứu con vật nhỏ bé. Vì
con vật nhỏ bé cũng muốn sống nhưng con vật lớn hơn thì tìm con vật nhỏ bé để
mà ăn thịt, để làm mồi, để nuôi sự sống của mình mà giết hại con vật khác.
Lòng Từ
chúng ta luôn luôn lúc nào cũng can thiệp vào sự đau khổ của chúng sanh, không
thể để cho chúng sanh đau khổ trước cảnh chết chóc như vậy. Không nghe tiếng
kêu mà thôi, nghe tiếng kêu thì vội vàng chúng ta mau mau chạy đến nơi đó để cứu
khổ những con người, những con vật đang khổ đau.
Và cái
hành động mà chúng ta mau mau đó tức là chúng ta đã trau dồi lòng Từ của chúng
ta. Còn chúng ta thấy thản nhiên tức là lòng Từ chúng ta nó không bao giờ có được.
Hôm nay, quý
thầy về đây được nghe những lời để trau dồi lòng thương yêu chân thật bằng những
hành động rõ ràng, không thể nào mà thiếu khuyết được trong bước đường tu theo
đạo Phật.
Như hôm qua
Thầy đang ngồi viết, dòng tư tưởng đang trôi chảy, thì bỗng nghe một tiếng con
chim nhỏ kêu, thì Thầy vội vàng chạy ra để tiếp cứu, làm cho con chim lớn không
còn cắn con chim nhỏ.
Do cái sự
kêu la của loài vật như vậy mà lòng Từ chúng ta thực hiện, nghe tiếng la là vội
vàng không thể nào làm ngơ trước - mặc dù đang ngồi viết say mê - Thầy không thể
làm ngơ được, mặc dù dòng tư tưởng sẽ bị cắt đứt đi nhưng vẫn thản nhiên chạy
ra để cứu lấy một con vật. Đó là cái hành động trau dồi lòng Từ của mình.
Thì các thầy
phải hiểu biết là đây Thầy muốn nhắc để quý thầy đừng vô tình: “Mặc chết
nó mặc, làm gì nó làm, mình phải lo làm công việc mình cho rồi!” Công việc
của mình là công việc biết chừng nào mà cho rồi?
Đời người
còn sống là còn việc làm, mà trước cái đau đớn của chúng sanh thì chúng ta
không thể nào mà làm ngơ được. Do từ cái hành động không làm ngơ được tức là
chúng ta đã trau dồi lòng Từ của chúng ta đó.
Để lấy những
cái kinh nghiệm bản thân của Thầy mà nhắc nhở quý thầy, từ đây chúng ta sẽ tu tập,
trau dồi thật sự, siêng năng tu tập vì chính lòng Từ nó sẽ cứu khổ chúng ta.
Vì thế,
hằng ngày chúng ta tư duy:
“Tất cả
chúng sanh như con ta, ta phải thương yêu và không bao giờ làm đau khổ chúng
sanh!”

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét