492- TÂM TỪ VÀ TÂM BI CÓ ĐỐI TƯỢNG KHÁC NHAU
(54:15) Trưởng
lão: Ở đây Thầy xin giải thích thêm cái phần này để cho quý thầy thấy
cái lòng Từ đối với chúng sanh có nghĩa sai biệt cái chỗ này hay hoặc chỗ kia.
Bởi vì nếu mà không hiểu thêm cái phần này thì chúng ta không biết cái lòng
thương yêu của chúng ta như thế nào, nó đối với chúng sanh như thế nào.
Một chúng
sanh mà đang bị tai nạn và một chúng sanh đang mạnh giỏi bình thường, thì cái
tâm Từ Vô Lượng này nó sẽ đối với chúng sanh nào?
Thì ở đây Thầy
sẽ giải thích thêm để cho quý thầy thấy: cái lòng Từ là thương yêu chúng sanh
chưa có tai nạn, chưa có bệnh tật, chưa có khổ đau.
Cái lòng Từ
thì nó thương yêu chúng sanh đang mạnh khỏe, cho nên cái lòng Từ nó rộng lớn lắm,
nó không có một đối tượng giãy giụa, đau đớn, vì vậy mà cái lòng Từ thương người
trong khi mạnh giỏi, thương chúng sanh trong khi đang mạnh.
Còn bây giờ
khi thấy một cây cỏ úa hay một cái bông nó héo mà chúng ta khởi thương yêu nó,
thì cái thương yêu đó gọi là lòng Bi chớ không phải lòng Từ.
Phân biệt được
như vậy chúng ta thấy: Chúng ta tu cái lòng Từ là chúng ta thương chúng sanh
đang ở trong cái mạnh khỏe, chớ không phải là trong cái sự đau ốm hay hoặc là
tai nạn hay hoặc là bị chết chóc rồi chúng ta mới thương yêu chúng.
Cho nên Từ
nó khác mà Bi nó khác.
Phân biệt được
như vậy thì chúng ta biết rằng: Bây giờ chúng ta đi đứng, thì những con vật mà
dưới chân ta là con vật mạnh giỏi chớ không phải là con vật đau đớn.
Cho nên cái
hành động của chúng ta hằng ngày mà đi đứng đều là tránh nó đó, đó là chúng ta
không làm chúng đau khổ, để cho chúng được mạnh khỏe, an vui, thảnh thơi, vui
sướng ở trong cái đời sống của chúng, hòa mình ở trong những cái cuộc sống,
trong không gian và thời gian này.
Đó là cái
lòng Từ của chúng ta là thực hiện đối với con người, con vật đang vui tươi,
đang mạnh khỏe.
Tức là học tới
cái lòng Hỷ thì chúng ta mới thấy được cái Hỷ mà hòa mình ở trong cái sự an vui
đó, để cho tâm hồn của chúng ta phủ trùm trên sự sống của muôn vật với cái lòng
thương yêu khắp cùng với nhau.
Còn lòng Bi
thì nó khác. Khi mà gặp một cái tai nạn nào đó của chúng sanh hoặc là con người:
Người ta bị xe đụng, người ta bị bệnh khổ, người ta lâm tai nạn, thì ngay cái đối
tượng mà đau khổ đó chúng ta thương yêu, thì cái sự thương yêu đó đó, nó bắt buộc
chúng ta phải thực hành bằng cái hành động:
Cái người mà
bị tai nạn thì mình phải đến giúp đỡ liền, cái người bị bệnh khổ thì mình tìm
thang thuốc cho họ uống, cái người mà sợ hãi không dám đi qua đường thì mình
tìm cách mình dắt họ qua đường, thì đó là cái lòng Bi.
Mình đi ở
trên xe buýt mình thấy một bà già bước lên mà không có chỗ ngồi, mình đứng dậy
mình nhường cho bà già đó ngồi, đó là cái lòng Bi. Bà già bà đang yếu đuối, bà
không thể nào mà gượng khi mà xe dừng hoặc là xe chạy, cho nên chúng ta nhường
chỗ ngồi như vậy thì đó là lòng Bi chớ không phải lòng Từ.
Phân biệt được
những cái đối xử với nhau như vậy, chúng ta biết Từ, Bi như thế nào, ở mức độ
nào để mà thực hiện cho đúng cách của nó.
Từ thuộc
về nhân.
Đó, Từ nó
thuộc về cái nhân. Nghĩa là cái nhân mà chuẩn bị cho chúng sanh đừng có đau khổ.
(57:20) Mà
Bi là cái quả.
Bởi vì chúng
sanh gặp những cái tai nạn đau khổ, nhức nhối thì lòng Bi của chúng ta đối với
chúng sanh là đối trong cái quả, mà lòng Từ đối cái nhân là vì nó chưa có cái
gì hết, chúng ta chuẩn bị cho nó đừng có xảy ra tai nạn, cho nên lòng từ là cái
nhân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét