487- DÙNG PHÁP HƯỚNG PHÙ HỢP KÈM HÀNH ĐỘNG ĐỂ TRAU DỒI
(20:47) Trưởng
lão: Vậy trau dồi như thế nào?
Trong
thân ta có ba hành:
I.
Thân hành. Thân hành có hai:
1.
Chân hành;
2. Tay
hành.
II. Khẩu
hành. Khẩu hành có hai:
1. Ăn;
2.
Nói.
III. Ý
hành. Ý hành có ba:
1. Ý
thiện;
2. Ý
ác;
3. Ý bất
thiện, bất ác.
Đó thì, ở
đây quý thầy khi mà muốn trau dồi nó thì chúng ta biết trau dồi chỗ nào? Cho
nên Thầy ở đây Thầy vạch ra để cho quý thầy thấy: Chúng ta phải trau dồi trong
những hành động đó để nó thực hiện được cái tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả ở nơi ba cái
hành động đó.
Mà mỗi hành
động thì nó phải có những cái hành động riêng tư của nó như: chân mình đi, tay
mình thì cầm, nắm, bắt. Đó thì, nó phải theo cái hành động đó mà mình trau dồi
cái tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả của mình ở tại cái hành động đó.
Còn về khẩu
- về miệng của mình thì cũng có hai cái hành: Một cái hành là ăn, một cái hành
là nói. Đó, như vậy thì chúng ta phải trau dồi cái ăn, cái nói của mình, chớ nếu
không, nói ra thì làm buồn khổ người, mà ăn mà không đúng cách thì nó làm hại
thân mình. Cho nên tất cả những cái này nó đều làm cho chúng ta buồn khổ mà
không có vui được.
Về ý hành
thì nó lại có ba, nó lại nhiều hơn hai cái hành kia. Cho nên nó có cái thiện,
cái ác và cái bất thiện, bất ác.
Cho nên
chúng ta phải trau dồi và lấy Tứ Vô Lượng Tâm trau dồi ba cái hành động của
thân này để cho chúng ta thực hiện được cái tâm vui mừng, cái tâm rộng lớn, cái
tâm biết thương yêu, cái tâm biết thương xót tất cả mọi loài.
(22:42) Bây
giờ quý vị bắt đầu trau dồi Từ Tâm nơi thân hành của mình.
Nghĩa là bắt
đầu mình vô mình trau dồi liền. Trước kia Thầy giới thiệu cho biết Tứ Vô Lượng
Tâm như thế nào, rồi bây giờ chia nó làm hai cái vui của nó: cái vui lâu dài và
cái vui ngắn ngủi giả tạm; thì bắt đầu bây giờ chúng ta ngay vào là chúng ta
trau dồi.
Chừng bây giờ
mà lý thuyết lòng vòng mà không có đi thẳng vào cái sự trau dồi thì chắc chắn
là chúng ta cũng chẳng đi tới đâu được hết. Nghe nói mà không biết cách mà thực
hành, không biết cách làm thì Tứ Vô Lượng Tâm này cũng chẳng qua nói cái suông
suông mà thôi chớ không thể nào thực hiện được cái tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả chúng ta.
Một lời nói
mà chúng ta không nhẫn với nhau, không nhường nhau; một ý kiến mà chúng ta
không thuận nhau thì chúng ta có sự tranh chấp, thì làm gì mà có sự vui trong
đó được? Làm gì có lòng Từ, lòng biết thương nhau được?
Cho nên, tất
cả những cái này là những cái điều mà cái người cư sĩ thường tiếp giao với
nhau, mọi người thì phải tu tập Tứ Vô Lượng Tâm càng nhiều càng tốt, để đem lại
sự an vui cho mình, cho mọi người xung quanh mình.
(23:58) Bây
giờ chúng ta trau dồi về cái chân của chúng ta.
Khi chúng ta
đi thì chúng ta phải dùng theo cái hành động đi của chúng ta với cái pháp hướng
mà Đức Phật dạy trong kinh rằng Như Lý Tác Ý - tác ý theo cái hành động đó bằng
cái pháp hướng tâm của chúng ta.
Tức là chúng
ta dùng một cái câu như thế nào để gợi lên cái lòng thương yêu của chúng ta đối
với chúng sanh khi chúng ta bước đi.
Ở đây Thầy
xin nhắc quý thầy: Ở đây không phải tu Chánh Niệm Tỉnh Giác Định bằng hành động,
mà mượn cái hành động chân đi để thực hiện cái tâm Từ của chúng ta dưới bàn
chân, dưới bước đi của chúng ta. Cho nên chúng ta dùng pháp hướng Như Lý Tác Ý
cái bước chân chúng ta đi.
Pháp hướng
như thế nào? Thầy đọc để rồi quý thầy tùy theo đó mà tự mình soạn ra cái pháp
hướng cho phù hợp với cái đặc tướng của mình thì áp dụng sẽ có hiệu quả. Còn
đây chỉ là một cái ví dụ để cho quý thầy mượn đó mà bắt chước mà thôi.
Vì nhiều khi
quý thầy lấy cái ví dụ này mà áp dụng vào mình thì chưa hẳn đã là đúng cái đặc
tướng của mình. Đạo Phật nó khó là cái chỗ phải biết áp dụng đúng cái pháp hướng
thì nó mới có hiệu quả, mà không áp dụng đúng cái pháp hướng thì nó không có hiệu
quả.
Đây Thầy đem
một cái ví dụ. Trước khi mà chúng ta áp dụng cái pháp hướng để trau dồi cái tâm
Từ Bi của mình, mà nếu mình không biết thì mình khó mà có thể áp dụng cho đúng
cách thì nó cũng không có kết quả tốt cho sự tu tập này.
(25:53) Ví
dụ như người ta nói tâm và ý. Vậy thì lúc nào mà gọi cái tâm, mà lúc nào gọi là
cái ý?
Cái ý là nó
có cái ý căn, là cái bộ óc của chúng ta, còn cái tâm thì nó không có cái ý căn.
Bởi vì nếu mà nói cái tâm thì nó phải có cái tâm căn chớ? Nhưng mà ở đây Phật dạy
chúng ta là ý căn chớ không có bao giờ nói tâm căn.
Cho nên khi
chúng ta gọi cái ý là nó phải đúng cái chỗ căn của nó, tức là cái chỗ nó làm việc.
Cho nên cái ý căn phải ngưng hoạt động thì cái ý nó phải bám chặt ở chỗ nào.
Còn nếu mà
chúng ta gọi: “Cái tâm phải bám chặt!” mà “Cái ý căn
phải ngưng hoạt động!” thì nó chẳng biết đâu, kêu cái thằng A mà làm
việc của thằng B thì nó chẳng có biết được, cho nên cái thằng nào nó phải làm
việc ra cái thằng nấy.
Vì vậy mà
cái pháp hướng tâm Như Lý Tác Ý phải như cái lý đúng của nó thì chúng ta tác ý
nó mới có hiệu quả.
Ở đây Thầy
nhắc như vậy, thì quý thầy phải nhận thấy được cái chỗ mà dùng cái pháp hướng
Như Lý Tác Ý: Phải đúng lúc, đúng thời, hợp với đặc tướng của mình thì có hiệu
quả rất nhanh, còn nếu không thì không hiệu quả.
Cho nên cũng
có nhiều người hướng tâm tu tập, nhắc tâm mình rất nhiều, nhưng sao thấy nó trơ
trơ mà không kết quả, là do mình đặt không đúng tên, đúng họ, đúng cái trường hợp
nó làm, cho nên nó không có hoạt động được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét