485- TỔNG QUAN VỀ TỨ VÔ LƯỢNG TÂM/ 2
1.2- Ý NGHĨA
CỦA TỨ VÔ LƯỢNG TÂM
(04:41) Trưởng
lão: Bây giờ quý thầy phải thông hiểu Tứ Vô Lượng Tâm như thế
nào?
Bây giờ mình
nghe nói Tứ Vô Lượng Tâm, mình không biết tên họ nó là gì hết, mình không biết
nó là sao hết, mình không hiểu nó là cái gì nữa, thì như vậy là chỉ cái danh từ
suông thôi. Cho nên mình cần phải hiểu thêm nó.
“Tứ”
là bốn, “Vô Lượng Tâm” là bốn tâm rộng lớn mênh mông, phủ trùm tất cả chúng
sanh, không thể lường tính được.
Đó là Tứ Vô
Lượng Tâm, cái nghĩa của nó là nó phủ trùm, cái tâm rộng lớn phủ trùm tất cả
chúng sanh không có thể tính lường được cái chỗ nào hết, nghĩa là vô bờ bến.
Vô Lượng
Tâm là tâm vô cùng rộng lớn, thoát ra khỏi mọi sự ràng buộc các dây mơ, rễ má của
mọi tâm lý tình cảm, thương ghét, giận hờn, tị hiềm, kiêu căng, nghi ngờ, ngã mạn
của phàm phu; phá vỡ tà kiến, thân kiến, chấp kiến trước mọi trí tuệ mê mờ, lầm
lạc.
Đó là cái
tâm nó như vậy đó. Nó làm cho chúng ta - cái thứ nhất là chúng ta hiểu nó rộng
lớn mênh mông; Cái thứ hai, nó rộng lớn mà thoát ra ngoài những cái sự ràng buộc
của những cái sự trói buộc tình cảm của chúng ta;
Rồi nó thoát
ra ngoài những cái thương ghét, giận hờn, tị hiềm, kiêu căng, ngã mạn; Mà nó
còn thoát ra ngoài những cái tà kiến, thân kiến, chấp kiến trước mọi cái trí tuệ
mê mờ, lầm lạc.
Đó, chúng ta
trau dồi nó để mà chúng ta thấy được, chúng ta thoát ra được. Cho nên nó rộng lớn
như vậy, nó phải phủ trùm hết, nó phải hiểu biết, nó rộng lớn, cho nên không có
một cái tà kiến, không có một cái tình cảm nào mà có thể xen vào được cái tâm Tứ
Vô Lượng Tâm này được.
Chớ không phải
là chúng ta tu Tứ Vô Lượng Tâm mà chúng ta hiểu một cách cạn cợt thì chúng ta
làm sao mà rộng lớn được như vậy?
Cho nên
chúng ta càng trau dồi nó, càng ngày càng trau dồi nó thì nó càng rộng lớn. Và
càng rộng lớn thì sự hiểu biết của chúng ta càng rộng lớn, cho nên từng đó mà
chúng ta mới thực hiện được cái tâm vô ngã chớ đâu phải là dễ! Nếu không có bốn
cái tâm này: Từ, Bi, Hỷ, Xả, khó mà chúng ta thực hiện được cái tâm vô ngã.
(06:48) Vô
Lượng Tâm còn có nghĩa là đẳng tâm, là tâm bình đẳng. Tâm này tự nhiên, không
so đo cao thấp, hơn kém; phổ biến, ban rải mọi nơi, mọi chỗ, không giới hạn.
Nghĩa là cái
tâm bình đẳng, không có thấy người đó hơn mình, không có thấy mình hơn người
đó, người nào cũng bình đẳng hết; từ con vật nhỏ tí ti cũng bình đẳng với mình,
nghĩa là xem nó như mình chớ không thấy nó là con vật nhỏ.
Còn chúng ta
hở ra chút thì thấy có lớn, có nhỏ, đối xử với nhau nghe có khác lạ, thấy con
kiến thì mình đối xử như một con vật. Chớ còn cái người mà tâm vô lượng này thì
họ đối xử con vật như chính đối xử một con người khác.
Đó là những
cái định nghĩa để chúng ta thấy được cái tâm vô lượng nó rộng lớn như vậy, nó
vượt thoát mọi cái tà kiến, chớ không phải hẹp hòi ở trong cái chuyện ban rải đối
với chúng ta thương yêu một cách cạn cợt.
Khi mà hiểu
biết được như vậy thì chúng ta hãy cố gắng mà trau dồi nó, làm cho nó được rộng
lớn như vậy.
Do
trau dồi tâm bình đẳng này làm lợi ích cho vô lượng chúng sanh thoát khổ, nên
tâm này có công năng mang đến cho con người vô lượng phước báu.
Nghĩa là
trau dồi cái tâm bình đẳng này thì không bao giờ làm phiền lòng người nào hết.
Bởi vì mình
biết ai cũng như mình hết, mình biết ai cũng thọ khổ, ai cũng như mình hết, cho
nên trước cái khổ của họ thì mình dùng tâm Bi liền tức khắc. Người ta đang tức
giận mình thì ngay đó là tâm Bi mình phải thực hiện liền.
Như Thầy đã
giảng: Tâm Từ là khi người ta bình thường, người ta không giận, không hờn gì hết,
thì cái tâm Từ của mình đối xử mọi người rất là kính trọng họ, rất là cung kính
họ, luôn luôn không bao giờ nói một lời nặng nhẹ họ, đó là tâm Từ.
Còn tâm Bi,
khi mà thấy người ta giận thì ngay đó là biết người ta khổ, do đó mình thực hiện
tâm Bi là trước cái khổ của người khác - một người đang bị bệnh, một người đang
bị tai nạn thì mình mới dùng tâm Bi.
Tới cái chỗ
đó Thầy sẽ dạy rất kỹ cho quý thầy thấy để mà chúng ta trau dồi tâm Bi như thế
nào, mà tâm Từ như thế nào.
Nếu mà cái
tâm Từ - Tứ Vô Lượng Tâm này, cái tâm bình đẳng này mà chúng ta đã trau dồi được
nó thì cái thế giới con người này là hưởng hạnh phúc, an vui, thanh bình, không
bao giờ mà có chiến tranh, có giặc giã nữa hết.
Bởi vì chúng
ta - từ con vật mà chúng ta còn biết thương y như mình, thì thử hỏi con người
làm sao chúng ta không thương hơn? Con người đã thông cảm nhau những nỗi khổ của
nhau trong cuộc sống, có đâu mà lại tranh giành giết nhau?
Cho nên, cái
tâm Từ nó biến chúng ta trở thành một con người chung của mọi con người.
Bốn
Tâm Vô Lượng này không những làm lợi ích cho chúng sanh an lành, hạnh phúc mà
còn ban rải cho mọi nhà, mọi nước và cả thế giới trật tự, an ninh, thanh bình,
không chiến tranh.
(09:35) Vô
Lượng ở đây quý thầy phải hiểu nghĩa của nó bao hàm nhiều nghĩa.
Nghĩa chữ
"Vô Lượng" ở đây nó bao hàm nhiều cái nghĩa của nó, chớ không phải là
như hồi nãy Thầy nói tổng quát chung chung để cho quý thầy thấy cái vô lượng của
nó. Nhưng ở đây chúng ta phải phân ra, chúng ta thấy được nó có mấy cái nghĩa của
nó ở trong cái bao hàm đó.
1. Vô
lượng nhân lành:
Nó đem lại
cái nhân lành cho mọi người, nó không làm cho mọi người đem cái nhân ác.
Chẳng hạn một
người chửi Thầy, Thầy nhịn, Thầy nhẫn, Thầy không bao giờ chửi lại họ, mà Thầy
còn xuống nước Thầy năn nỉ họ làm cho họ mát lòng, mát dạ, tức là gieo cái nhân
lành cho họ, họ không còn chửi Thầy nữa. Đó là cái vô lượng nhân lành.
Còn chúng ta
thấy người ta chửi mình thì mình chửi lại đó, đó là cái nhân ác, nó tiếp tục
cái nhân ác nữa.
2. Vô
lượng quả đẹp:
Nghĩa là
luôn luôn nó đem đến cho cái cuộc sống của chúng ta luôn luôn đẹp đẽ, không bao
giờ có sự phiền toái trong đó, cho nên gọi là vô lượng quả đẹp. Đến đâu thì nó
đem cái đẹp đẽ đến đó, cái an vui đến đó.
3. Vô
lượng chúng sanh:
Đối với
chúng sanh nào cũng được an lành, cũng được đẹp đẽ hết, chớ không phải có con
người không, mà có cả con - loài vật.
Thầy ví dụ
như chúng ta có những cái y áo mà bị một bầy kiến vào, thì lúc bấy giờ chúng ta
thực hiện tâm Từ, thì không bao giờ mà chúng ta hề hấn đến cái sinh mạng của
con vật.
Chúng ta
nghĩ tiếc cái bộ quần áo, y áo của mình đem mà đập, giũ; biết bao nhiêu là con
vật chết, như vậy là quý thầy có trau dồi tâm Từ ở đâu?
Loài vật nó
đâu biết, trời mưa, trời gió nó mới vô đó để mà nó nằm, nó ẩn núp, ẩn mưa, ẩn
gió, ẩn lạnh. Chúng ta không có thương, không có nghĩ đến cái cảnh khổ - bây giờ
giả dụ như mình ở ngoài trời kia mà trời mưa, trời gió chúng ta có chịu nổi
không?
Thì con kiến
nó nhỏ nhít hơn, nó lạnh lẽo mà nó trốn, nó sợ nước trôi nó đi, chết đi, nó quá
sợ, nó bu vô nhà chúng ta. Chúng ta có sợ nó thì chúng ta tìm cách ngăn ngừa nó
trước đi, nó không vô, nó đi chỗ khác nó lánh thân nó.
Đằng này để
cho nó bò ngập nhà mình lên rồi bắt đầu đó mới quét, mà đùa, mà hốt, mà đốt, mà
giãi, thì thử hỏi cái tâm Từ của chúng ta chỗ nào? Như vậy có đau khổ chúng
sanh không? Như vậy là không có vô lượng chúng sanh được.
4. Vô
lượng thế giới:
Nghĩa là tất
cả thế giới, không phải trong cái thế giới của chúng ta không mà cả thế giới
trùng trùng, điệp điệp trên không gian này, cái thế giới nào chúng ta cũng phủ
trùm hết.
5. Vô
lượng đời kiếp:
Nghĩa là từ
kiếp này đến kiếp khác. Tức là vô lượng thế giới, tức là nói về không gian, mà
vô lượng đời kiếp nói về thời gian. Nghĩa là kiếp nào, đời nào nó cũng đẹp đẽ,
cũng tốt đẹp, đem đến cho mọi người, mọi sinh vật ở trên thế gian, trên thế giới
này đều được an lành, đều được tốt.
Đó là năm
cái điều kiện mà nó bao hàm, cái nghĩa của nó rộng đẹp như vậy.
(12:29) Bây
giờ Thầy nói về thành phần của Tứ Vô Lượng - bốn cái Tâm Vô Lượng này.
Thành
phần và hành tướng của bốn Tâm Vô Lượng:
1. Từ
Vô Lượng
2. Bi
Vô Lượng
3. Hỷ
Vô Lượng
4. Xả
Vô Lượng
Tứ Vô
Lượng Tâm là gì?
Tứ Vô
Lượng Tâm là lòng mến thương của chúng ta vô cùng, vô tận đối với tất cả chúng
sanh, từ cây cỏ thảo mộc cho đến loài động vật, dù con vật hung dữ chúng ta
cũng ban rải lòng Từ, tránh vô tình gây đau khổ cho chúng sanh; thương mến, đem
lại cho chúng sanh cái vui chân thật, cái vui mà do chính lòng Từ mang đến làm
cho vạn vật vui mừng, cỏ cây tươi tốt, trong đó có mình.
Đó thì ở đây
Thầy giới thiệu về cái Tứ Vô Lượng Tâm là nó gần gũi.
Hồi nãy thì
nó bao la mênh mông, rồi lần lần nó đi gần tới cái chỗ hạn hẹp gần chúng ta,
thì chúng ta phải thấy cái lòng thương của chúng ta như thế nào.
Đây là cái
phần mà nó hạn hẹp đối với cỏ cây, cho nên Đức Phật đi không có đạp lên cỏ nữa,
đó là cái hành của Phật ngày xưa, thân hành của Phật đi không có giẫm đạp lên cỏ,
tránh cỏ sợ giẫm đạp nó dập, nó héo úa, mà thương xót nó đến như vậy, đó là cái
loài thảo mộc. Còn chúng ta thì không như vậy.
Cho nên ông
Phật ổng mới chấp nhận là theo đạo ổng thì lấy cái nghề đi xin ăn, không có làm
hại một cái con vật, một cái cây cỏ nào hết. Còn chúng ta thì đụng đâu bứt bỏ hết,
nghĩa là bứt đầu nó hết, nhổ luôn cả rễ nữa chớ đừng nói! Còn ông Phật thì
không dám đạp lên, còn chúng ta thì đạp bừa lên hết, chỉ miễn là mình sạch sẽ
thôi.
Thật sự ra
thì mình nghĩ rằng mình tu tập chứ chưa giống ông Phật chút nào hết, mình còn
xa ông Phật lắm!
Ông Phật tổ
chức giáo đoàn của ông ta cũng vậy, khuyên lơn đừng có… thậm chí như món ăn thừa
thì ông cũng không có cho bỏ ở trên cỏ nữa - sợ cỏ nó vì cái chất mặn nó sẽ úa
héo nó đi - bỏ ngoài đất trống, thì đủ biết cái lòng Từ của Đức Phật như thế
nào rồi!
Do theo đạo
Phật thì chúng ta hãy cố gắng mà thực hiện cái Tứ Vô Lượng Tâm này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét