463- SẮP XẾP CHO AN ỔN RỒI MỚI BUÔNG XẢ SẠCH
(01:43:36) Không
phải là hiện giờ mà chúng ta giải quyết cái cuộc sống của một người cư sĩ
- không phải là hiện giờ mà quý vị giải quyết liền ngay được liền, mà quý
vị có được hiểu biết như vậy để quý vị chuẩn bị cho cái con đường
hướng tới của mình, để cho mình sắp xếp mọi cái bổn phận của mình
làm xong.
Bởi vì
cuộc đời mình, trước kia mình chưa có đủ duyên gặp Phật Pháp sớm, chứ
nếu gặp Phật Pháp sớm, mà khi nghe được cái giáo án này thì tin rằng
chúng ta không lập gia đình, chúng ta không bước thêm một bước nào nữa,
để cái sức của chúng ta còn thanh niên trai trẻ, chúng ta dồn hết cái
sức tu tập thì may ra chúng ta được làm chủ cái sống chết của chúng
ta, làm chủ được sự tái sanh luân hồi.
Còn bây
giờ thì có nhiều quý vị đã lớn tuổi rồi nhưng gia thế bề bộn, vợ
con còn nhiều bổn phận phải lo toan, không thể nào dứt bỏ được. Cho
nên không phải vội vàng, mà hãy làm hết bổn phận của mình.
Chớ không
phải nghe bài này rồi về vứt bỏ đó, mặc nó làm sao làm, đói
khát… Như vậy chúng ta chưa trả trọn nhân quả, thì dù chúng ta muốn
ngồi trong một nơi thanh vắng, độc cư để tu hành, chắc chắn điều đó
không thể thành tựu được, mà phải giải quyết cho tâm chúng ta hoàn
toàn an ổn.
Vì bỏ đi
mà thấy cả một cái vấn đề: Đời sống của bao nhiêu người vì mình mà
họ phải khổ! Nếu không có mình thì làm sao họ có con cái, có nhà
cửa, có tư riêng như thế này, để bây giờ bỏ ra mà đi thì không đúng cách
của bổn phận của người cư sĩ.
Vì Phật
đã dạy: “Không làm khổ mình, cũng không nên làm khổ người”.
Nghĩa là mình muốn tu giải thoát, nhưng mình phải làm sao mọi người
xung quanh mình, những người mà gọi là thân thương của mình đừng khổ
đau.
Chớ không
phải mình muốn giải thoát mà mình làm bao nhiêu người thương nhớ, bao
nhiêu người khổ đau. Và bao nhiêu người nhờ mình mà trong cuộc sống
mới an ổn, rồi mình bỏ ra đi để cho những người đó đói khát, nghèo
khổ, thì trách nhiệm của mình chưa xong, nhân quả của mình chưa trả
được.
Vì vậy
mình hãy sắp xếp và lo toan mọi mặt để làm sao cho an ổn. Nếu quả
nhiên cái nhân mình chưa tu được mà mình sắp xếp được như vậy thì
kiếp sau mình vẫn tiếp tục tu được, mà tu tốt, tu đúng.
Vì Phật
dạy: Đừng làm khổ mình, đừng làm khổ người. Do cái nhân mà không làm
khổ người, nó không còn cái nghiệp oan trái, còn có cái nhân làm khổ
người thì nó còn cái nghiệp oan trái mà phải trả kiếp này đến kiếp
khác. Do vì giải quyết nó ổn thỏa, thấy được con đường sáng của
đạo, cho nên chúng ta không làm khổ ai.
(01:46:09) Do
một cái trường hợp Thầy đã thấy, có những người cư sĩ ở Hà Nội,
họ quá thích tu tập để tìm lấy cái sự giải thoát của Đạo Phật, họ
bỏ cả chồng con họ đến đây, cả gia đình họ rất là đau khổ vì họ:
Con thì thương mẹ, chồng thì nhớ vợ.
Nếu một
người mà đã quyết tâm theo Đạo Phật, theo đúng cái giáo án mà Phật
đã chỉ dạy thì không bao giờ mà làm khổ gia đình, làm khổ người
khác.
Ngày xưa Đức
Phật vì không có cái đường lối tu tập cho nên Ngài thấy cái người tu
hành là giải thoát, do đó Ngài mới bỏ cha mẹ, bỏ vợ con mà đi tìm
con đường cái giải thoát để thoát ra khỏi bốn cái điều kiện khổ đó
là Sanh, Lão, Bệnh, Tử. Do vì vậy mà sau này Ngài đã vạch ra một
cái lối đi, cái đường đi để chúng ta không làm khổ mình, khổ người.
Cho nên,
trong kinh điển của Phật, Ngài nhắc rất nhiều cái vấn đề này là
một người tu không được làm khổ ai hết. Chớ không phải mình muốn tu
rồi mình làm khổ cả gia đình của mình, thì như vậy là không đúng cái
đường lối của Đạo Phật. Vì bây giờ đã có Đạo Phật, còn trước kia
nó chưa có Đạo Phật.
Mặc dù cái
lời khiêm nhượng của Đức Phật Thích Ca nói trước Đức Phật có bảy vị
Phật ở quá khứ, nhưng sự thật nếu mà đã có Đạo Phật ở quá khứ thì
phải có một cái lối đi, phải có một vị giáo chủ hẳn hòi, thì Đức Phật
đâu có lầm lạc mà đã làm cho gia đình mình khổ sở như vậy?
Cha mẹ thì
thương con, còn vợ thì thương chồng, con mới sanh ra còn chiu chít! Cái
bổn phận đó là cái nghiệp báo. Tại sao chúng ta đã đào tạo nó ra mà
chúng ta bỏ nó bơ vơ như vậy?
Nếu là con
của vua, cháu của chúa thì nó an ổn ở trong cái sự giàu sang. Còn
nếu là một người nghèo đói thì thử hỏi một người vợ làm sao nuôi
đàn con được? Có phải khổ sở để cho ai đây? Ai đã tạo ra cái nghiệp
này mà để cho người ta gánh chịu? Đạo Phật không chấp nhận những cái
sự tu hành như vậy!
Cho nên Đức
Phật sau khi tu hành, thấy không phải là cái điều đó là đúng - điều mà
bỏ đi là đúng - mà cái điều phải làm sao, từ cái bước chân như thế
nào để thực hiện đúng cái đạo giải thoát: Giải thoát cho mình mà
giải thoát cho người, đem lại hạnh phúc cho mình, đem lại hạnh phúc
cho người!
Cho nên
Thầy từng dạy quý thầy là làm sao, khi mà chúng ta muốn tu hành để
được giải thoát hoàn toàn thì phải giải quyết cả mọi mặt trong cuộc
sống của chúng ta, vì thế chúng ta mới được cái tâm an ổn mà chúng ta mới
rèn luyện, trau dồi, tu tập và dứt bỏ.
Còn nếu mà
không được an ổn mà ở trong một cái cảnh rối ren, dứt bỏ đi, tâm hồn
chúng ta có ở chỗ yên lặng đó mà tu tập được không? Chắc chắn là không
được!
Hiện giờ
chúng ta có những vị làm trụ trì, nhưng vì cái nhiệm vụ mà trụ trì hiện giờ nó
không phải là cái nhiệm vụ tu, cho nên chúng ta lăng xăng với cái vấn đề cúng
bái, tụng niệm hoặc sửa sang chùa tháp luôn luôn, làm sao chúng ta tu hành được?
Cho nên
chúng ta muốn giải thoát thì chúng ta phải dứt bỏ, trở thành một du tăng khất
sĩ, không còn danh, không còn lợi, không còn một vật chất gì đeo đẳng bên chúng
ta, thì như vậy chúng ta mới tu được.
Nhưng chúng
ta phải biết tình cảm chúng ta có, mọi người đối với chúng ta có tình cảm,
chúng ta phải làm sao dứt cái tình cảm đó mới được! Nếu khi mà người ta có tình
cảm với mình, mình dứt bỏ thì người ta đau khổ. Mà đạo Phật không chấp nhận làm
cho người khác đau khổ!
Đó là hôm
nay Thầy nhắc lại: Vì cái sự hiểu lầm lạc mà người ta theo đạo Phật mà đã làm
khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét