443- BÀI HỌC TỪ KINH NGHIỆM CỦA CÁC TU SINH/ 3
9.3- HỌC HỎI
KINH NGHIỆM CHỨ ĐỪNG HƠN THUA, CHỈ TRÍCH NHAU
(01:42:21) Vì
vậy hôm nay thì quý thầy thấy rằng trong chúng ta có nhiều cái kinh nghiệm để
giúp trên bước đường tu tập của chúng ta.
Thứ nhất là
chúng ta phải nương cái hạnh độc cư như thầy Minh Tông.
Cái thứ hai
là chúng ta nương cái hạnh của Mật Hạnh để ăn uống không phi thời, vì những cái
này là những điều quan trọng ở trong đạo Phật.
Cái thứ ba
là chúng ta nương vào Chơn Huệ là cái người biết xấu hổ để sửa mình từng cái lỗi
nhỏ. Chúng ta phải nương vào những cái người mà biết xấu hổ. Nhiều khi chúng ta
không biết xấu hổ những cái lỗi của mình đâu, làm rồi cứ làm hoài, làm hoài mà
không thấy xấu hổ.
Cho nên
chúng ta ở đây có những gương hạnh mà để chúng ta theo đó mà chúng ta đi nốt
cái quãng đường giải thoát mà đạo Phật đã vạch ra để giúp chúng ta thoát khỏi
sanh tử luân hồi, chấm dứt cái sự sống chết của chúng ta.
Con đường rất
là cao quý mà chúng ta thực hiện cho đúng thì mới đạt được cái cao quý đó. Nếu
chúng ta thực hiện không đúng thì không làm sao mà chúng ta làm được, tu tập được
con đường này.
Cho nên mỗi
cái hành động mà của quý thầy tu tập được, cái kết quả nó phải có một cái thời
gian để chứng tỏ rằng các thầy đã thực hiện được.
Thì như Minh
Tông mà chứng nghiệm được cái hạnh độc cư của nó cũng trải qua một thời gian.
Thầy xác định rằng, người như vậy mới có thể tu thiền định nổi.
Và cái người
mà giữ cái hạnh không ăn uống phi thời, giờ giấc nghiêm chỉnh, mà người giữ như
vậy được thì sớm muộn người đó cũng sẽ thực hiện được con đường đạo giải thoát
này, đó là Mật Hạnh.
Người mà biết
xấu hổ, từng sửa những lỗi nhỏ mọn của mình, cố gắng không vi phạm nữa, người
như Chơn Huệ chắc chắn là sớm muộn cũng sẽ đạt được ở con đường này.
Và người mà
thực hiện thiền định để tịnh chỉ được các hành, làm chủ được sự sống chết của
mình mà gần đây nhất đó là Thiện Thuận.
Thì quý thầy
đã thấy, trong chúng của chúng ta nó có những cái bậc mà có thể gọi là xuất
chúng, làm hơn các thầy khác, sống đúng các hạnh của Phật. Trong đó, mỗi mỗi đều
chúng ta xét qua các hạnh của quý thầy đều có thể tương đối, nhưng mà chỉ riêng
những cái hạnh riêng - tức là đặc tướng riêng của quý thầy, nó có những cái đặc
tướng riêng của mọi người.
Và cái đặc
tướng riêng đó mà sau khi dạy về Tứ Niệm Xứ Thầy sẽ dạy cái đặc tướng đó cho
quý thầy thấy rất rõ nếu có thì giờ. Còn không có thì giờ thì Thầy sẽ tóm lược
lại để cho nó đủ cái giáo án, còn nói lòng vòng thì nó rất là nhiều, nói không
bao giờ hết được.
(01:44:58) Cho
nên hôm nay, đến cái buổi giảng này, Thầy muốn nhắc lại những cái gương hạnh để
trong chúng chúng ta, trong còn hai tháng mấy nữa thì chúng ta cũng sẽ rời xa
Thầy, không có Thầy ở bên mà nhắc nhở.
Vì có Thầy
thì Thầy còn nhắc nhở các con cái sai, cái đúng, Thầy còn chăm nom được cái này
kia, khi mà xa Thầy chắc chắn là không còn ai nhắc nhở mình nữa.
Như một đứa
con mà đã mất mẹ, như một đứa con mà đã mất cha, lấy ai mà nhắc nhở mình trong
khi đúng, khi sai? Rồi ai lo lắng mình trong khi đau, khi bệnh? Thì các con phải
cẩn thận, trong cái thời gian còn ngắn lắm, cho nên cố gắng mà giữ gìn cho đúng
những cái điều mà Thầy đã dạy.
Những lời Thầy
dạy là những lời vàng ngọc để cứu các con ra khỏi cuộc đời đau khổ, cho nên các
con ghi khắc mãi ở trong tâm để cố gắng, sau khi không còn Thầy thì các con cố
gắng mà thực hiện cho đúng cách, đừng để sai. Lấy những kinh nghiệm, gương hạnh
của các bạn, của những người mà đã thực hiện đúng, lấy đó mà làm cái gương hạnh
tu của mình tiếp tục ở trên con đường đời này.
Không còn ai
cứu mình, không còn chỗ nào nương tựa vững chắc bằng những Phật Pháp, bằng những
cái thân và tâm của mình để cho mình lấy đó mình thực hiện con đường giải thoát
mới được. Cho nên phải ráng cố gắng mà vâng lời Thầy để tự mình cứu lấy mình chớ
không ai cứu mình được.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt. Quý thầy nhớ kỹ là lấy gương hạnh của huynh đệ mình - Thầy nói ra
đây không có nghĩa là để cho quý thầy ganh tỵ những người đó mà hãy lấy những
người đó mà làm cái gương hạnh của mình.
Đừng nhìn
qua một cái góc độ nào nhỏ, mình cho người đó còn thế này thế khác, mà mình hãy
thấy cái việc làm của người ta tốt để cho mình sửa mình. Còn những cái việc xấu
của người ta thì mình nên đừng có nghĩ ngợi, vì biết đâu đó là những điều mà
người ta còn tu tập, người ta chưa hết chớ không phải là người ta thành Phật.
(01:46:55) Còn
mình muốn thấy cái người bạn của mình là như một bậc thánh; đối với Thầy, Thầy
còn phải phạm, Thầy còn phải có những cái lỗi, huống hồ là những người huynh đệ
của các thầy đang tu thì có những cái sơ sót mà tu chưa hết, giữ gìn chưa trọn
mà thôi. Nhưng người ta đã được trước hơn mình những cái cao quý thì mình nên bắt
chước những cái đẹp, cái đúng, cái tốt.
Còn những
cái mà sai thì điều kiện người ta còn trên con đường tu, đừng lấy những cái sai
đó mà chỉ trích người ta thế này, thế khác, mà trong lúc mình từ cái chuyện nhỏ,
chuyện lớn mình có chưa làm được cái điều gì hết. Thì cái đó, cái mà chỉ trích,
bươi móc mà chỉ trích như vậy tức là mình không biết sửa mình.
(01:47:39) Mà
cái lòng đó là cái lòng xấu, cái lòng ganh tỵ, thấy người tu được những cái đó
thì tìm mình những cái lỗi nhỏ mọn của người ta, mình vạch ra để cho thấy người
ta sai, để cho người khác nhận ra thấy người đó: "Thầy nói vậy chứ
người đó còn lỗi những chỗ này, chỗ kia…"
Đó là con đường
người ta còn tu tức là người ta còn phải lỗi chớ làm sao người ta hết được! Người
ta còn những chút sai thì tuần tự trên bước đường tu thì người ta sẽ sửa lần
cho đến khi lậu hoặc người ta quét sạch được qua sức tu tập của người ta.
Nhưng người
ta đã bước được những bước mà mình chưa bước được thì mình hãy lấy những cái bước
người ta đã bước đi mình làm cái gương cho mình. Đừng có lấy cái mà người ta
còn tu chưa xong mà mình cho đó là toàn bộ người ta là xấu hết.
Như các thầy
cũng thấy, nhìn ngoài đời, mọi người thì người nào cũng có cái tốt, cái xấu chớ
đâu phải toàn là người ta xấu hết đâu! Nhưng mình vơ cả nắm, mình thấy người ta
có một cái xấu, mình cho rằng người ta là người xấu hết thì không đúng.
Cũng như
trong quý thầy hiện giờ, chúng ta coi vậy chớ chúng ta toàn là những người có tốt,
có xấu chớ không phải là xấu hết đâu. Do lấy cái tốt của người ta để làm cái tốt
cho tâm mình, để làm cái gương tu tập cho mình, để sửa mình bằng những cái tốt
của người khác. Rồi lần lượt người đó người ta cũng thấy được cái xấu của người
đó thì người ta sẽ sửa chữa lại, người ta cũng sẽ trở thành người tốt hết.
Cũng như
trong chúng chúng ta bây giờ, tất cả chúng mà có những người đã phạm phải những
lỗi, chắc người ta không muốn điều đó đâu, không ai muốn điều đó! Nhưng vì cái
thói quen của người ta sống ở ngoài đời, người ta chưa có giữ được thôi.
Chớ Thầy tin
rằng những lời nói của Thầy là quý thầy hết sức cố gắng thực hiện. Nhưng cái
duyên - có khi mình muốn vậy, mình muốn giữ gìn được, nhưng mà cái chuyện, cái
hoàn cảnh, cái đối tượng nó xảy ra làm chúng ta phải nói chuyện hay hoặc là thế
này, thế khác, đó là ngoài cái ý muốn của quý thầy chứ quý thầy đâu muốn vậy!
Cái hoàn cảnh,
cái trường hợp đó: Có một người bị bệnh thì bắt buộc chúng ta phải giúp đỡ cái
người đó chớ chúng ta đâu có thể nỡ tâm mà làm ngơ được! Hay hoặc người đó
không biết máy móc mà chúng ta biết máy móc, thì do đó chúng ta giúp cho cái
người bạn của mình, thì do cái sự tiếp giao đó nó cũng làm cho mình động và cái
người bạn kia động, nhưng cái hoàn cảnh đó làm sao chúng ta làm ngơ được!
Đó là những
điều mà chúng ta phải xét thấy cái đúng, cái sai, chớ không phải là luôn lúc
nào chúng ta cũng thấy hai người nói chuyện là chúng ta cho rằng họ là thích
nói chuyện, không phải đâu!
Cái hoàn cảnh,
trường hợp đó làm cho họ mất độc cư trong cái lúc đó là tại cái duyên của họ nó
chưa đủ. Nhưng họ biết cố gắng họ khắc phục, họ giữ gìn hơn thì chắc chắn là họ
sẽ độc cư như Minh Tông chẳng hạn.
Đó thì hôm
nay, những gì Thầy dạy chúng ta nhìn cái góc độ tốt của mọi người mà chúng ta
làm gương, chúng ta tu học, đừng có nhìn cái góc độ xấu của người mà chỉ trích
người, phê phán người, điều đó là chính chúng ta là người xấu!
Vì vậy mà
hôm nay, Thầy khuyên quý thầy hãy nhìn với đôi mắt tốt, đừng có nhìn mọi người
với đôi mắt xấu mà làm cho tâm chúng ta bất an và làm chúng ta trở thành những
người xấu hơn. Vì chúng ta thấy họ xấu thì tức là chúng ta sẽ nói những điều
cái xấu của người khác ra, thì lúc bấy giờ chúng ta trở thành người xấu.
(01:50:50) Cho
nên, những điều xấu là khi mà mình thân tình với người đó, mình nói người đó biết
nghe mình thì mình ngay mình khuyên: "Em làm như vậy” hay “Thầy
làm như vậy là sai, nên sửa lại, không khéo rồi Thầy thấy Thầy sẽ rầy!"
- thì như vậy là mình biết thương cái người bạn của mình.
Còn nếu mình
thấy cái khả năng mình nói họ không nghe thì mình làm thinh đừng nói gì hết, vì
nói thì người ta nghĩ rằng mình sẽ nói xấu người ta. Nhưng mà sự thật, cái người
nói xấu là phải nói với cái người khác, nói về cái người mình nói cho cái người
khác biết, đó là người xấu. Còn cái người tốt là người ta ngăn mình, thấy mình
làm cái chuyện xấu người ta ngăn mình, đó là người tốt.
Trong khi
các thầy cũng đã học: Người bạn tốt của mình là người ngăn mình, không có cho
mình nói hoặc không cho mình làm cái chuyện nó sai kỷ luật, hay sai giới luật
hay là những cái hành động nó không tốt, thì cái người đó là người bạn tốt,
mình nên tìm những người bạn đó để họ thẳng thắn họ chỉ bảo cho mình những cái
sai để cho mình sửa, thì như vậy đó là người bạn tốt của mình.
Còn cái người
mà thấy mình sai họ không có ngăn chặn, họ để cho mình làm sai rồi họ đi nói với
người khác để cho mọi người cười chê mình, thì đó là những người không tốt.
Đó thì hôm
nay Thầy nói như vậy để cho quý thầy thấy được cái điều đúng, điều sai ở trong
cuộc đời này mà lấy cái gương tốt của người khác, bất kỳ- Thầy nói trong chúng
ta đều là có những người tốt hết chớ không có người nào xấu.
Vì mỗi người
có cái tốt ở trong khía cạnh của họ, nhưng những cái mà họ chưa biết, họ còn lầm
lạc, họ xấu chớ không phải là họ xấu đâu! Họ sẽ là những người biết tu thì sẽ
biết sửa chớ họ không phải là những người thiếu sửa đâu.
Mà đạo Phật
chính là cái đạo biết sửa mình. Tu tập của đạo Phật là tu sửa chớ không phải là
ngồi thiền bằng cách này, bằng cách khác gọi là giải thoát, mà chính sửa cái
tâm của mình cho đến khi mình không còn lậu hoặc nữa, thanh tịnh, thì mình mới
tịnh chỉ được các hành. Đó là cái vấn đề quan trọng mà Thầy thường nhắc nhở các
con rất nhiều!
Tâm mà không tịnh, còn giận, hờn, phiền não, còn thương ghét, còn bị ham muốn cái này kia thì chắc chắn là quý thầy không tịnh chỉ nổi các hành ở trong thân, không tịnh chỉ nổi được cái hơi thở. Mà phải sắp xếp như thế nào để cho tâm mình dứt hết tất cả các duyên đó thì chắc chắn là quý thầy sẽ đạt được cái sức thiền định của Phật dạy, tức là Tứ Thánh Định, từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt và trở lại vấn đề học tập./.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét