406- THÂN HÀNH THIỆN: KHÔNG GIẾT HẠI CHÚNG SANH
(17:29) Tại
sao không giết hại chúng sanh?
Nghĩa là đặt
cái câu hỏi: Tại sao chúng ta không giết hại chúng sanh thì chúng ta sẽ được những
cái điều kiện là không yểu tử, là không chết non, là không đau khổ, bệnh tật?
Đó là đặt ra
câu hỏi như vậy: Tại sao chúng ta hành Thập Thiện mà cái điều kiện tiên quyết đầu
tiên là đừng có giết hại chúng sanh thì chúng ta sẽ được không chết, không yểu
tử?
Điều
quả quyết: Vạn vật sanh ra trong vũ trụ, không một loài vật nào không sợ chết,
không sợ khổ đau và bệnh tật. Cho nên chẳng có sự vui mừng nào hơn là sự vui mừng
khỏi bị giết, khỏi bệnh tật, tai nạn.
Người
đời thường nói: “Thà nghèo mạnh giỏi còn hơn giàu sang đau ốm”; “ăn được ngủ được
là tiên”.
Đó là những
câu tục ngữ, những cái ao ước của con người. Người ta thà chịu nghèo mà đừng có
bệnh tật, đừng có đau ốm thì người ta sung sướng hơn.
Cho nên người
ta ví như là mình “ăn được ngủ được” - tức là cái người mạnh giỏi đó - là tiên
rồi chớ không phải là đợi đi lên núi rồi tu, rồi tịch cốc, rồi luyện đơn ở trên
đó gọi là tiên đâu, không phải đâu. Mà người ta ví cái người mạnh giỏi đó là
tiên, mà cái người đau ốm đó là không phải tiên. Đó là câu tục ngữ của mình là
ví như vậy.
Cho nên ví
như vậy tức là chúng ta biết rõ rằng: Tâm của chúng ta rất sợ về bệnh, về đau ốm,
hoặc tai nạn, hoặc sự chết chóc.
Ở đời
không ân huệ nào lớn hơn ân huệ tha mạng chết. Loài vật sắp bị giết mà được tha
thì nỗi lòng vui mừng không tả được.
Hòa
Thượng Thiện Hoa dạy: Như khi chúng ta thả một con chim sắp sửa cắt cổ, nhổ
lông, thả một con cá sắp đem chặt kỳ, đánh vảy: Chim được sống vui mừng bay nhảy,
cũng như cá khỏi chết hớn hở lội bơi.
Thế mới
rõ: Thoát nạn giết hại, chúng sanh nào không khấp khởi vui mừng! Nên chi không
giết hại chúng sanh mà lại phóng sanh là nghiệp lành đứng đầu trong Thập Thiện!
Tức là đứng
đầu trong mười điều lành.
Cho nên
chúng ta, khi mà chúng ta bị người ta sắp sửa chặt đầu mình, hay là đâm mình chết
mà có người lên, có người lại cản không có cho giết mình, thì cái nỗi vui mừng
không có xiết nổi trong lòng của chúng ta. Thì chúng ta ví mình cũng như vậy.
Cũng như bây
giờ mình bị người ta bắt bỏ tù, nhưng mà có người đến người ta không có cho, bắt
cái người kia là phải thả mình ra, không có bắt mình bỏ tù thì mình vui mừng biết
là bao nhiêu. Đó là mình chỉ bị giam cầm thôi mà còn vui mừng. Huống hồ là mình
sắp sửa người ta chặt đầu, mà rồi người ta thả được mình thì mình không vui mừng
sao được?
Thì nghĩ lại,
con vật là những loài động vật như mình, thế mà nó bị cắt cổ, nhổ lông, nó bị đập
đầu để giết chết, lúc bấy giờ nó được thả ra thì các con nghĩ cái tâm trạng vui
mừng nó có thua gì tâm trạng của chúng ta đâu!
Do vì vậy mà
Hòa thượng Thiện Hoa dạy chúng ta đừng giết hại chúng sanh mà phải phóng sanh.
Suy bụng
mình, nghĩ loài vật, chúng ta có nỡ lòng nào giết hại chúng sanh! Chúng ta ham
sống, sợ chết, lẽ đâu lại cướp mạng sống của muôn loài?
(20:35) Đừng
mượn câu: “Nhân dưỡng vật, vật dưỡng nhân”…
Nghĩa là có
nhiều người họ nói vầy: "Tui đào cái ao, tui đem cá tui nuôi, rồi
bây giờ cái công tui nuôi đó tui phải ăn thịt nó chớ sao? Tui dưỡng nó thì nó
phải dưỡng lại tui!"
Có người
nói: "Con heo tui mua về nó có làm gì lợi ích đâu? Tui nuôi nó rồi
bây giờ tui bắt nó tui làm thịt, thì nó phải nuôi lại tui chớ?"
Rồi họ nói
như con gà cũng vậy, con vịt cũng vậy, tất cả những loài vật mà gọi là gia súc
hay là gia cầm mà chúng ta nuôi trong nhà đều là "nhân dưỡng vật", thì
ngược lại nó lớn lên rồi nó không làm gì lợi ích thì nó phải "vật
dưỡng nhân" - tức là nó lại nuôi lại mình.
Lấy cái câu
nói đó mà hiểu thì chúng ta sẽ giết hại chúng sanh.
Khi mà chúng
ta nuôi một con vật, như một con heo, nó có lợi ích gì (cho) chúng ta đâu?
Chúng ta nuôi nó, rồi đến một cái ngày nào đó nó lớn, nó mập ra rồi chúng ta
đem làm thịt, thì con heo đó nó giãy giụa hay nó nằm để đợi chúng ta làm thịt để
chúng ta ăn?
Nếu nói rằng
con vật mà sanh ra để cho những con vật khác ăn thịt, thì như chúng ta cũng là
con vật để cho cọp ăn chứ gì? Như vậy khi mà cọp nó gặp chúng ta, nó cho rằng
đó là con vật để cho nó ăn thịt chớ đâu phải là, phải dưỡng nuôi nó chớ đâu có
mà giết nó được!
Như vậy thì
chúng ta thấy: Từ cái (con) vật lớn thì có thể có đủ cái sức mạnh giết con vật
khác để ăn thịt, chúng ta không phải là con vật lớn, nhưng chúng ta có những
cái đầu óc thông minh, chúng ta có thể dùng những cái thông minh đó mà chúng ta
có thể giết loài vật.
Và chúng ta
dùng cái thông minh đó mà bắt những loài vật trở thành gia súc ở trong nhà của
chúng ta, từ đó chúng ta nuôi nó để tiện bề là chúng ta muốn bắt nó, vặt đầu nó
lúc nào ăn thịt cũng dễ dàng, còn đi vô rừng mà săn thì rất là vất vả.
Cho nên
chúng ta khéo léo để tạo (cho) chúng ta có những cái chuồng bò, có những cái
chuồng heo, có những cái chuồng gà mà nuôi hàng trăm, hàng vạn con vật để rồi
chúng ta giết một cách rất là không thương tâm!
Trong khi
chúng đau đớn, la, khóc, kêu, mà chúng ta vẫn thản nhiên, vì cái sự lợi dưỡng,
vì cái miếng ăn của chúng ta, vì cái thực phẩm bồi dưỡng cho cái cơ thể chúng
ta, do đó chúng ta chẳng nghĩ đến sự đau khổ của chúng sanh!
(22:53) Cho
nên Phật nói, khi mà chúng ta ăn một cái miếng thực phẩm để mà nuôi sống thân của
chúng ta thì trước tiên chúng ta phải đặt cái niệm đó trước mặt để cái tâm từ
bi chúng ta biến mãn cái lòng từ:
Thứ nhất là
cái lòng biết ơn của chúng ta đối với những người làm ra vật thực để mà chúng
ta có thọ thực ngày hôm nay để mà sống.
Cái thứ hai,
trong miếng ăn của chúng ta nó không có sự đau khổ, giết hại trong đó, thì cái
lòng từ chúng ta mới ban rải khắp cùng cho chúng sanh. Còn bây giờ trong cái miếng
ăn của chúng ta có những sự đau khổ, sự chết chóc ở trong đó, chúng ta nỡ tâm
nào mà ăn vào bụng mình được?
Đó là những
cái điều mà đạo Phật đã dạy: Tâm từ, tâm bi phải biến mãn khắp cùng mười phương
chúng sanh chớ không phải biến mãn ở một cái vị trí nhỏ hẹp.
… mà
hiểu nghĩa cạn cợt của câu nói này thì đôi tay vấy máu chúng sanh, để tâm hồn
ngày càng hung ác.
Nghĩa là
chúng ta giết mãi chúng sanh như vậy, bàn tay chúng ta dính máu như vậy, thì
tâm hồn chúng ta trở thành hung ác mà chúng ta không thấy hung ác.
Chúng
sanh giãy giụa trên thớt dưới dao, tiếng kêu la, đau thương quằn quại. Nhìn lại
chúng ta mới hiểu ra, mình là một con người, một loài vật độc ác nhất: Săn bắn,
chài lưới, giết hàng loạt chúng sanh mà tâm hồn còn vui sướng cho rằng được lợi
lớn, không có chút lòng thương xót!
Cũng
vì thế mà Đức Phật khai ngộ cho chúng ta thông hiểu: Đó là hành động độc ác nhất
của muôn loài, vì sự tranh sống, tranh chết với nhau mà giết hại lẫn nhau như vậy.
Loài
người là một loài vật độc ác nhất nên cũng vì đó mà chịu khổ đau nhất… (Mất tiếng)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét