386- CÁC TU SINH THỈNH CẦU THẦY Ở LẠI/ 2
1.2- TU SINH
TỪ ĐỨC TÁC BẠCH
(04:51) Tu
sinh Từ Đức: Tu viện Chơn Như, ngày 1 tháng 5 năm 1997.
Kính bạch Thầy!
Đệ tử chúng
con đến Tu viện Chơn Như sống bên cạnh Thầy và cô Út thấm thoắt cũng gần ba năm
trôi qua. Tuy rằng thời gian thấy dài thật nhưng lòng chúng con cảm thấy quá ngắn
ngủi.
Nay được biết
Thầy sắp sửa ra đi ẩn bóng, lòng chúng con như đã chết lịm, ai nấy đều xôn xao
lên và tự hỏi: Rồi đây con đường đạo của mình sẽ đi đến đâu hay nửa chừng đứt
đoạn? Càng nghĩ, chúng con càng đau buốt cả tâm can, không tài nào ngăn được lệ
tuôn trào ra khóe mắt!
Thầy thì
khuyên tụi con hãy cố gắng tu rút lên trong ba tháng, biết đâu chừng chứng đạo.
Cũng như ông A Nan thời Phật còn sống, đến khi nghe tin Phật sắp nhập Niết Bàn
thì ông chỉ qua có một đêm là ông chứng quả.
Nhưng kính
thưa Thầy, chúng con còn nhiều vô minh che khuất, làm sao sánh được với A Nan!
Vừa mới nghe Thầy ẩn bóng, tâm phàm phu đệ tử chúng con nổi lên, suy nghĩ đủ mọi
khía cạnh rồi rơi lệ đầm đìa, không sao ngồi an để mà tu được nữa.
Chúng con ngồi
lại tu thời nào, vọng tưởng cũng đều len lỏi vào thời nấy. Hình bóng của Thầy cứ
lảng vảng vào tâm trí của chúng con - một người Thầy khả ái, tế nhị và quá đơn
giản, luôn hòa mình với chúng.
Thầy thì cứ
lắt xắt làm hết công việc này đến công việc khác, quần quật suốt cả ngày không
chịu ngơi nghỉ. Uốn từ cây tầm vông, đóng từ mảnh mây bồ để trở thành một ngôi
nhà bé nhỏ xinh xinh, trông thật là thanh nhã qua lớp kiến trúc của Thầy để cho
đệ tử chúng con được nương náu.
Rồi Thầy còn
câu từ bóng đèn cho chúng con được thắp sáng. Thầy lo đủ mọi bề, không khác nào
người cha chăm sóc cho các con mình.
(07:20) Còn
cô Út thì lo phận sự cấp dưỡng đời sống, thức khuya dậy sớm, xuống bếp cùng với
năm cô phụ bếp để lo cơm nước hàng ngày cho chúng con. Khi lâm bệnh, cô Út lo
thang thuốc; nếu bệnh nhiều cô cho ra khám bác sĩ, thật là quý báu vô cùng.
Chúng con nguyện nhớ ơn cô lo đời sống cho chúng con và dạy pháp cho chúng con.
Và chúng con
cũng nhớ ơn những người đàn na thí chủ làm ra của cúng dường. Chúng con nguyện
hết sức năng nổ siêng năng tu tập để đền đáp ơn chư Phật, ơn Thầy, cô và ơn đàn
na thí chủ.
Hôm nay, Thầy
lại sắp sửa ra đi, không còn dang tay che chở cho đệ tử chúng con và xoa dịu
tâm chúng con mỗi khi bị cô Út “đập”. Biết rằng cái đập của cô Út có ý nghĩa thử
thách chúng con, xem chúng con có buông xả bản ngã được không, nhưng tâm chúng
con còn quá yếu đuối nên không chịu nổi sự thử thách của cô.
Nhưng rất
may, liền khi đó có Thầy bên cạnh xoa dịu với những lời lẽ nhẹ nhàng, biến tâm
chúng con trở lại an vui. Nay Thầy lại ra đi ẩn bóng thì lấy ai che chở cho
chúng con? Ai dạy dỗ và thuyết giảng cho chúng con nghe? Ai sách tấn chúng con
trong bước đường tu học này?
Kính bạch Thầy!
Với lòng
khát vọng Chánh Pháp nên chúng con ở từ mọi nơi mới tìm về đây để thọ giáo, học
Chánh Pháp của Thầy. Vì Thầy là bậc minh sư, thuyết giảng rất lưu loát và là
người Thầy không màng danh lợi, sống rất đạm bạc, không cầu kỳ, đầy đủ giới đức
và Phạm hạnh, không ai có thể so sánh với Thầy được. Thầy rất xứng đáng để cho
chúng con ngưỡng mộ, kính mến để chọn làm người thầy của mình.
Lời văn thô
sơ mộc mạc của con không thể tài nào diễn tả cho hết sự cao quý và đức độ của
Thầy. Lời Thầy thốt ra nhẹ nhàng như rót mật vào lòng mọi người và Thầy luôn
tùy thuận để hài lòng mọi người.
Các hàng Phật
tử, cư sĩ, tu sĩ sau khi vô nghe Thầy thuyết giảng, khi ra về với nét mặt tươi
vui như được cởi mở lòng mình. Vì lời lẽ của Thầy rất thích nghi với tầng lớp của
mọi người, ai ai cũng hài lòng, đem đến lòng tin với Phật Pháp.
Nhưng đệ tử
chúng con mới đi một phần ba của đoạn đường thì Thầy đã vội ra đi, bỏ chúng con
bơ vơ không khác nào rắn mất đầu, như con mất cha, lấy ai dạy dỗ chúng con đây?
(10:31) Vì
vậy, kính mong Thầy hoan hỷ chứng minh lòng thành kính của đệ tử chúng con mà
vui lòng ở nán lại một vài năm nữa để phái nữ chúng con học hỏi thêm, ngõ hầu
bên nữ có một vài người chứng quả, cũng như bên phái nam có được hai người chứng
quả như thầy Minh Tông và thầy Mật Hạnh.
Vì hiện nay
giới nữ chưa có người chứng đắc thì làm sao giáo hóa được người nữ? Vì thiếu
lòng tin là người nữ, là nữ giới không thể tu được đến chứng quả. Vì vậy, mong
Thầy thương xót giới nữ chúng con mà ở nán lại dạy pháp, để chúng con có được
người chứng đắc, đặng sau này ra hoằng pháp độ đời thời hiện đại tới đây để làm
sáng tỏ Phật Pháp.
Vì Thầy là vầng
trăng sáng soi đường dẫn dắt chúng con bước đi, nhưng vì vô minh che lấp, chúng
con cứ mải mê vui đùa với bóng mình dưới ánh trăng, không chịu bước đi, đến lúc
ánh trăng gần khuất dạng, chúng con mới chợt tỉnh vội bước đi thì ôi thôi! Than
ôi! Bước đi đâu còn kịp nữa, vì vầng trăng kia đã khuất dạng rồi!
Chúng con mới
tỉnh thức hối tiếc thì việc quá muộn màng rồi. Chúng con suy ngẫm lại là nên tự
trách mình, vì chúng con quá mê muội, không chịu nghe lời Thầy chỉ dạy, cứ mải
vui chơi trong căn nhà lửa mà không hay biết, đến lúc nóng cháy thân mới tìm đường
chạy ra thì đâu còn kịp nữa!
Thầy đã hết
lời dạy bảo khuyên đệ tử chúng con: "Các con phải sống độc cư đi
vì độc cư là bí quyết của thiền định". Thế mà chúng con có giữ được
độc cư đâu, cứ lén lút chuyện trò với nhau, đó là những lậu hoặc mà chúng con
chưa buông xả được.
Đến nay
chúng con chợt tỉnh thức thì thời gian còn quá ngắn ngủi và quá muộn màng. Đã vậy
mà còn vội trách Thầy nỡ bỏ chúng con, thật là đại có lỗi với Thầy. Mong Thầy
niệm tình đệ tử mà thứ lỗi cho đám đệ tử khờ khạo này vì bị vô minh che lấp!
Đệ tử chúng
con đồng tình quỳ xuống đây xin sám hối bao tội lỗi của mình, mong Thầy xót
thương mà tùy thuận và bằng lòng một lần cuối - theo như Thầy đã giảng hai tiếng
"tùy thuận” và “bằng lòng" cho đệ tử chúng con - mà ở nán lại dạy
pháp cho chúng con đến khi giới nữ có người thành đạo, ngõ hầu sau này ra hoằng
pháp giúp đời ở mai sau thì quý hóa vô ngần!
Đệ tử chúng
con đồng kính chúc Thầy dồi dào sức khỏe để hoằng pháp giáo hóa chúng sanh.
Con thành
kính!
Từ Đức
Chúng con
xin cầu nguyện, van xin Thầy ở lại mà dạy dỗ chúng con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét