351- NHỮNG ĐIỀU CẦN THÔNG HIỂU VÀ ĐOẠN DỨT/ 6
4.5- NGHÈO
KHỔ DO NGHIỆP ÍCH KỶ HẸP HÒI
(1:06:39) Nếu
một người đàn ông hay một người đàn bà tâm lòng ích kỷ, nhỏ mọn, không bố thí,
không san sẻ…
Nghĩa là cái
người mà nhỏ mọn, ích kỷ, không có bố thí, không có san sẻ, không cúng dường,
luôn luôn lúc nào, thí dụ như mười đồng, mà chín đồng kiếm thêm đồng nữa để cho
được mười đồng, tiết kiệm không dám xài phí, thì cái người đó là người không có
bố thí, không có lòng rộng rãi; thì cái người này họ chết đi, họ sanh làm người,
thì con người của họ nghèo khổ, tài sản của họ không có, mà có đi nữa thì cũng
chỉ có rất nhỏ.
Đó là hiện
bây giờ mà chúng ta thấy, ở trong cái xã hội chúng ta, những người mà nghèo khổ,
rách rưới, lang thang, không nhà, không cửa, hoặc là có chút ít tài sản đủ ăn
qua ngày đó, thì những cái người đó trước là cái lòng ích kỷ, hẹp hòi, không có
biết bố thí, san sẻ.
Không phải
chúng ta nghèo mà chúng ta không bố thí được! Do cái lòng chúng ta, đâu phải cần
phải chúng ta nhiều tiền, nhiều bạc!
Thí dụ như
bây giờ chúng ta nghèo, chúng ta không có, mà chúng ta thấy một cái người đó
nghèo hơn mình, khổ hơn mình hay hoặc là đang cơn đói, mình chỉ cần cho họ một
bát cơm, mình chỉ cần san sẻ cho họ đồng bạc, trong cảnh nghèo của mình mà đồng
bạc nó quý hơn là một người giàu bỏ ra một triệu bạc!
Cái lòng của
chúng ta, cái lòng cái người nghèo mà san sẻ, thì cái tâm mà biết san sẻ, biết
bố thí, biết cúng dường đó, nó làm cho cái người đó sẽ sống ở trong cái cảnh đầy
đủ và giàu sang, có của cải, tài sản lớn.
Đó cho nên,
khi mà chúng ta ích kỷ, bỏn xẻn, tiện tặn, không dám bỏ ra cho ai hết, để có
bao nhiêu thì mình chi dụng cho mình, cho gia đình mình, thì cái người đó sẽ
sanh lên một kiếp tới, ngay trong kiếp này họ chắt mót từng đồng chứ chưa chắc
họ đã làm giàu được!
Thế rồi cái
kiếp tới của họ, họ lại còn nghèo khổ hơn và tài sản họ chẳng có gì, có chăng
cũng chỉ chút ít mà thôi, cho qua ngày trong cuộc sống của họ!
Đó, ở đây Phật
đem cái bài này để thấy rằng: Cái sự mà chúng ta muốn được làm giàu, được có tiền
nhiều là do có sự bố thí, có cái sự san sẻ, có cái sự giúp cho những người bất
hạnh ở trong xã hội của chúng ta.
(01:09:02) Do
vì vậy mà con đường này, cái hành động này sẽ đưa đến cảnh nghèo khổ của con
người.
Và cái
hành động ngược lại: Bố thí, san sẻ, cúng dường, hành động đó sẽ đưa chúng ta đến
có tài sản lớn, giàu sang, tiền của đầy đủ, không bao giờ thiếu ăn, thiếu mặc.
Đó thì, so
sánh được như vậy thì chúng ta trong cảnh nghèo chúng ta vẫn bố thí.
Cho nên, xưa
có một bà già đi ăn xin, bả rất nghèo. Trong bữa hôm đó, bà đi xin mà không được
gì hết. Nhưng ông Ca Diếp ổng thấy cái bà già này, cần phải độ bà. Mà bây giờ
bà nghèo quá, không bao giờ bà biết bố thí cho ai hết! Bà đi xin còn không có đủ
ăn mà, làm sao bà bố thí được?
Cho nên, ông
Ca Diếp ổng mới nghĩ, tìm mọi cách để làm sao cứu bà này thoát ra khỏi cái cảnh
nghèo đói. Cho nên ổng đến xin bà:
"Bà
hãy bố thí cho tôi thì bà sẽ được giàu sang, bà sẽ được sung sướng, bà sẽ được
đầy đủ hơn. Bà hãy bố thí đi! Bà có cái gì bà bố thí đi!"
Bà nói:
"Tui
xin hồi sáng tới giờ không có một đồng xu đồng điếu nào hết, làm gì mà tui bố
thí được ông? Tui còn đói gần chết mà, làm sao tui cho ông được!"
Thì ông Ca
Diếp ông nài nỉ:
"Bà
hãy bố thí đi! Bà hãy bố thí cái gì mà bà có trong người của bà, cái gì mà bà
có ở trong lòng của bà, bà hãy bố thí đi!"
Bà nghe cái
ông thầy này ổng nài nỉ bà bố thí bằng cách rất là tha thiết, cho nên bà mới quỳ
xuống bà nói, bây giờ bà có tấm lòng của bà bố thí cho ông mà thôi! Bà dâng hai
bàn tay lên đối với ông Ca Diếp.
Thì ông Ca
Diếp ổng nhận cái sự bố thí của bà với cái tấm lòng thành của bà chứ chẳng có đồng
xu đồng điếu nào hết, hoàn toàn chẳng có vật gì hết! Nhưng đêm hôm đó thì bà chết,
bà được sanh lên cõi trời. Bây giờ bà đã hưởng đầy đủ cái ăn, cái mặc, gì cũng
được đầy đủ.
Đó thì chúng
ta thấy, chỉ có một cái lòng bố thí có một chút như vậy mà đối với một bậc A La
Hán thì ngay đó cái phước báu rất là lớn, rất là vĩ đại, được sanh lên cõi trời
liền tức khắc!
Đó thì qua một
cái chuyện bố thí này, chúng ta người cư sĩ cũng cần phải học. Học để làm gì? Để
chúng ta biết bố thí, để chúng ta biết san sẻ trước những cái cảnh khổ.
Mình khổ còn
có người khổ hơn. Mình còn có mái nhà, còn người ta ngủ ngoài hè phố, người ta
còn ngủ dưới gầm cầu, mình còn sung sướng hơn! Do đó, mình hãy bố thí cho họ một
nắm cơm, một đồng bạc, mặc dù mình đang trong cảnh rất là bí bách, nghèo khổ.
Mình hãy
cúng dường cho những bậc chân tu, giới đức thanh tịnh, thiền định sâu mầu thì
cái công đức thành tâm cúng dường đó nó sẽ đưa đến chúng ta có sự đầy đủ cơm
ăn, áo mặc hơn.
Nhớ cái hạnh
bố thí là cái điều rất tốt để giúp cho đời hiện tại cũng như mai sau chúng ta
mãi mãi đầy đủ cơm ăn, áo mặc, không thiếu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét