338- GIỚI BA LA DI THỨ NHẤT: GIỚI HẠNH BẤT TỊNH/ 6
9.6- SỐNG ĐỘC
CƯ RẤT QUAN TRỌNG ĐỂ GIỮ HẠNH THANH TỊNH
(01:03:31) Cho
nên do đó mà ông A Nan mới hỏi Phật: "Chúng con là những người tu
sĩ trẻ tuổi, đối với giới nữ chúng con phải làm sao?"
Thì ông Phật
dạy, bảo: "Đừng gặp!"
Quý thầy nhớ:
Đừng gặp! Mà gặp thì chúng ta nó sẽ có cái sự cám dỗ chúng ta.
Cho nên
trong kinh Tăng Chi, Phật nói: “Ta không thấy một pháp nào mà cám dỗ và
lôi cuốn, hấp dẫn mạnh bằng cái sắc của người nữ, bằng cái âm thanh, bằng cái
tiếng nói, bằng cái miệng cười của người nữ". Nó hấp dẫn, nó lôi
cuốn chúng ta rất mạnh mà không có một pháp nào mạnh hơn.
Cho nên ông
A Nan hỏi Phật, Phật nói: "Đừng gặp!"
Thì ông A
Nan hỏi thêm Phật: "Vậy lỡ gặp rồi làm sao?"
Đức Phật
nói: "Đừng nhìn!” - Nếu mình lỡ đã gặp thì đừng có nhìn
nó.
Mà ông A Nan
nói: "Lỡ nhìn thì làm sao?"
Thì Đức Phật
nói: "Đừng nói chuyện với nó!”
Ông A Nan
nói: "Lỡ nói chuyện thì làm sao?"
Thì Đức Phật
nói: "Hãy quán xem nó như là mẹ, như chị, như là những người thân
ruột thịt của mình!"
Thì vua Ba
Tư Nặc nói: "Như quý thầy thì quán nó như vậy được, còn chúng con
thì là hàng cư sĩ, chúng con có mẹ, có chị, có em, làm sao mà chúng con quán vậy
được? Họ là những người xa lạ!"
Cho nên Đức
Phật nói: "Quán bất tịnh!"
Thì quý thầy
phải hiểu rằng, cái mà không gặp nó quý nhất cho quý thầy, chớ cái mà quý thầy
quán mẹ, chị và em và bất tịnh đó là trễ quá rồi, bịnh của quý vị đã trầm kha rồi,
không thể cứu chữa được!
Vậy thì quý
vị không gặp thì quý vị có nên sống độc cư ở chỗ nào không? Cho nên quý vị phải
sống độc cư.
Vì vậy mà Thầy
ở đây có cái giới luật nòng cốt của Tu viện là sống độc cư, không cho quý vị đi
tới đi lui, không cho quý vị nói chuyện để cho quý vị tránh xa những cái điều
kiện mà quý vị sẽ có dịp gặp.
Ở đây cái Tu
viện chúng ta quá là hẹp cho nên Thầy không có những cái cơ sở riêng tư được,
chớ lẽ ra thì Thầy phải thành lập những cái cơ sở riêng tư. Để làm gì? Để nam
theo nam mà nữ theo nữ. Vì những cái hình ảnh của người nữ nó dễ cám dỗ cái tâm
của quý vị.
Mặc dù Thầy
nói rằng, tuổi của người già dù tám mươi tuổi cái tâm đó vẫn còn chớ không phải
nói "tui già rồi tui hết!" Nó vẫn còn như một cái
người tuổi trẻ, nhưng cơ thể họ có thể suy yếu, chớ còn cái tâm họ không suy yếu.
Thầy xác định
như vậy là qua nhiều kinh nghiệm của kinh sách đã nói đến cái tâm dục của cái
người, dù họ già đến mức tuổi nào họ cũng vẫn còn dục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét