321- MUỐN THÀNH TỰU LÒNG TIN PHẢI SO SÁNH GIỮA ĐỜI VÀ ĐẠO
(25:15) Muốn
thành tựu được lòng tin tịnh tín sâu sắc ấy, quý vị phải suy nghĩ và so đo giữa
cuộc đời và đạo.
Đây, đến đây
là cái chỗ mà chúng ta phải so sánh giữa cái cuộc sống của đời và cái cuộc sống
của đạo.
Bởi vì trong
đạo có cuộc sống của đạo chứ không phải nói rằng chúng ta có pháp môn tu không
đâu, mà cái sống của đạo nó khác cái sống của đời. Cho nên chúng ta đem những
cái hành động sống của quý thầy, của những bậc tu hành so sánh với cái cuộc sống
của đời thử coi, để lên trên cái bàn cân thử coi bên nào khổ mà bên nào thoát
khổ?
Chúng ta so
sánh như vậy, chúng ta mới có một cái tâm quyết tâm đi vào con đường của đạo được.
Còn nếu không so sánh mà chúng ta bồng bột, nông nổi vào đạo, coi chừng chúng
ta sẽ vấp ngã giữa đường, mà đạo thì chẳng ra đạo, mà đời thì chẳng ra đời đó!
Chúng
ta đem so sánh, chúng ta thấy như thế nào?
Chúng ta bây
giờ so sánh cái đời sống của mình đang ở trong gia đình thì mình thấy như thế
nào đây?
Đời sống
trong gia đình đầy rẫy những triền phược, đường đời thì đầy những bụi bặm ô trược
và biết bao dây mơ, rễ má trói buộc; biết bao nhiêu vật chất và duyên sự lôi cuốn,
cám dỗ; biết bao những chông gai, hố thẳm của ác pháp đang chờ đón.
Đó là chúng
ta so sánh, rồi chúng ta suy nghiệm có phải vậy không?
Một khi
chúng ta mới lớn lên chưa lập gia đình nè, chúng ta còn vui chơi, ăn học thôi
chớ không có lo nghĩ gì hết, cha mẹ làm thì hằng ngày cho con ăn học chớ còn
mình không có nghĩ lo phải làm cơm ăn áo mặc gì hết. Áo rách thì ba cho con may
áo, còn đói thì mẹ cho con ăn cơm, cứ vậy thôi chứ chưa biết nghĩ lo gì hết. Ăn
với chơi, với đi học thôi chớ không biết gì hết.
Nhưng đến
khi mà lớn lên một chút thì ham muốn cái này cái kia, thì bắt đầu đi tìm cái
nghề nghiệp làm hay hoặc là xin tiền cha mẹ sắm cái này cái kia, nhưng mà cũng
chưa biết khổ đâu. Trong đó có những cái khổ là đi đánh lộn, đánh lạo rồi uống
rượu say sưa với bè bạn, hay hoặc là chạy xe rồi bị xe đụng gãy chân, gãy tay,
thì lúc bấy giờ mới thấy được cái khổ, nhưng mà cái khổ của tuổi trẻ chưa phải
thấy khổ đâu!
Cho đến khi
mà lập gia đình, chừng đó mới thấy được cái khổ của nó. Rồi sanh ra một vài đứa
con mới thấy cái khổ của nó. Rồi tất cả những cái lo toan khi mà cha mẹ chết rồi,
không còn giúp đỡ cho tiền bạc hay hoặc là cái cuộc sống, thì tự mình phải lo lấy
cuộc sống của mình, thì bao nhiêu cái cuộc sống ở trên vai của mình, mình gánh
nặng đó, thì mình mới thấy cuộc đời quá khổ!
(27:12) Rồi
vợ con đâu phải là luôn luôn lúc nào nó cũng ngọt ngào với mình đâu? Nó cũng phải
có những cái tư tưởng của nó, nó cũng phải có cái lối sống của nó, cho nên cái
lối sống của mình với cái lối sống nó đâu có phải hợp nhau được, cho nên cả hai
người là có những cái khác biệt nhau.
Từ cái khác
biệt đó, ở trong nhà nó hay có những sự lục đục, rầy rà hay hoặc là trái ý
nhau, nó làm cho mình chướng ngại đủ mọi điều, chớ đâu có phải mà sung sướng được!
Cho nên so
sánh mới thấy được những cái sự triền phược, trói buộc đó, những cái dây mơ rễ
má đó.
Chẳng hạn
bây giờ có hai vợ chồng, rồi bây giờ lỡ có một người chết thì thử hỏi có khổ
đau không? Khổ đau! Rồi hai người ngồi lại trong một mâm cơm ăn, nói chuyện đâu
ở ngoài không à, mà rồi rốt cuộc rồi lại gây lộn nhau thì thử hỏi trong lúc đó
có vui sướng gì không? Đâu có vui sướng gì!
Rồi bây giờ
làm không tiền, không bạc mà ham muốn cái này cái kia thì vợ chồng rầy rà nhau,
cãi cọ nhau, người thì này, kẻ thì khác, thì quý thầy nghĩ coi cuộc đời có khổ
không? Rất khổ, đủ mọi điều khổ!
Thế mà người
ta đâu có thấy được cái khổ đó, mà người ta chỉ thấy cái lạc của nó mà thôi.
Người ta thấy đôi vợ chồng ngồi ở trên xe hơi, hoặc là xe Honda, người ta thấy
như vậy là hạnh phúc, nhưng trong cái hình dáng đó, cái khổ đau của họ ai biết
được trong tâm lòng của họ?
Một người nghèo
nói: "Tôi nghèo, không có cơm ăn, không có áo mặc, tôi khổ!", nhưng
cái người giàu họ nói: "Tôi có tiền bạc mà tôi còn khổ hơn nữa! Tối
tôi ngủ không yên, sợ trộm, sợ cướp!" - Thì đó là cái cuộc đời đã
dẫy đầy những cái sự đau khổ, mọi thứ.
Ở gần nhau,
con gà con vịt qua lại, con chó con heo qua lại mọi cách đã là gây gổ với nhau,
đã làm khổ với nhau rồi. Rồi con cái chơi giỡn nhau thì cũng là đủ mọi cách
sinh chuyện nhau, làm cho cái đời sống bất an, luôn luôn là bất an. Cho nên cái
đời sống ở ngoài đời quý thầy thấy rất là bất an, không có lúc nào mà gọi là an
ổn.
Do cái sự so
sánh đó chúng ta mới nhìn lại cái đời sống của người xuất gia như thế nào?
(30:15) Ở
trong giáo án ghi lại:
Ngược
lại, đời sống xuất gia phóng khoáng như hư không, không có một vật gì trói buộc,
không có một đối tượng vật chất, một hoàn cảnh nào cám dỗ được họ.
Bởi vậy,
thật khó cho một người sống ở trong gia đình có thể sống theo Phạm hạnh, hoàn
toàn đầy đủ, hoàn toàn thanh tịnh, trắng bạch như vỏ ốc!
Đó là cái sự
so sánh để chúng ta thấy: Một cái đời sống của người xuất gia và một cái đời sống
của một người ở ngoài thế gian.
Hai cái đời
sống này, một cái đời sống giải thoát hoàn toàn, chúng ta không còn một vật dụng
gì hết cho nên chúng ta ngủ rất yên, không sợ trộm cắp. Và cũng không sợ hư
hao, bởi vì có gì đâu mà hư hao? Nhà không có mà gia đình cũng không có cho nên
đâu sợ vợ đói, con đói! Cho nên chúng ta thanh thản, an vui, hoàn toàn hạnh
phúc, tâm hồn chúng ta trắng bạch như vỏ ốc, không có còn bị hoen ố một chút gì
trong những cái ác pháp.
Đó là cái phần
so sánh để chúng ta bước chân vào một cái giai đoạn tu tập thứ hai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét