311- HẠNH ĂN, HẠNH NGỦ, HẠNH ĐỘC CƯ
Thầy Mật
Hạnh: Thầy uống
nước mát!
(01:09:20) Một
người mà muốn tu hành giải thoát làm chủ bốn sự: Sinh, Già, Bệnh, Chết, người ấy
phải đi vào con đường tu tập của đạo Phật. Con đường ấy là: Giới, Định, Tuệ. Giới
là một pháp môn tu tập thứ nhất của đạo Phật, giúp cho người tu sĩ cũng như người
cư sĩ có một Đạo Đức đầy đủ.
Muốn được vậy
thì người tu sĩ cần phải học Giới Luật. Giới Luật chỉ cho chúng ta biết rất rõ
là Đức Hạnh làm người và Đức Hạnh của Thánh Nhân. Nếu không học thì chúng ta
không thể nào biết được những hành động nào là Đức Hạnh của con người và hành động
nào là Đức Hạnh của bậc Thánh Nhân.
(01:10:40) Do
đó chúng ta học hiểu, thấu rõ được Giới Luật của Phật là những Đức Hạnh làm người,
là những Đức Hạnh của bậc Thánh Nhân. Từ đó chúng ta cố gắng khắc phục mình, sống
đúng Giới Luật của Phật. Sống đúng Giới Luật của Phật như thế nào? Lấy Giới Luật
của Phật phòng hộ sáu căn: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình. Không để
duyên theo sáu trần, không dính mắc sáu trần.
Do đó khi
đi, đứng, nằm, ngồi, làm tất cả những công việc gì, chúng ta đều lấy Giới Luật
phòng hộ sáu căn. Giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình cho thanh tịnh
và đồng thời chúng ta phải thực hiện đời sống “Thiểu Dục Tri Túc”.
Khi thực hiện đời sống thiểu dục thì chúng ta tiếp đến sống đúng ba hạnh.
Hạnh thứ nhất
là ăn. Ngày ăn một bữa. Không được ăn phi thời, uống phi thời. Ăn một bữa vào
ngọ, vào giờ trưa. Ngoài giờ trưa không được ăn uống điều gì, cũng như buổi
sáng không được ăn uống điều gì để cho “Thân Tâm Thanh Thản An Lạc Và
Vô Sự”. Khi tập ăn uống đã được thuần thục, ngày một bữa thấy không còn
thèm khát ăn uống nữa, từ đó chúng ta tập luyện dần lên để phá sự hôn trầm,
thùy miên.
(01:12:38) Hôn
trầm, thùy miên vốn là tâm ngu si của chúng ta, tâm vô minh của chúng ta. Những
người còn ham ngủ, còn thùy miên, còn hôn trầm là những người còn vô minh, chưa
sáng suốt. Nên chúng ta lập Hạnh Đức ngủ- phá hôn trầm, phá thùy miên. Lần lượt
chúng ta tăng giờ giấc lên tỉnh thức, không để cho hôn trầm, thùy miên nữa, bằng
những cách đi kinh hành, hướng tâm vào hơi thở.
Khi chúng ta
phá được hôn trầm, thùy miên, chúng ta tiến đến sống độc cư, sống một mình, sống
trầm lặng, sống như con tê ngưu một sừng, như Phật đã dạy. Mỗi tâm niệm khởi
lên trong đầu chúng ta là những niệm phá hạnh độc cư của chúng ta. Chúng ta hãy
cố gắng quán những niệm ấy cho thông suốt, để cho ly ra, để cho diệt sạch thì
chúng ta mới sống độc cư trọn vẹn.
Người sống độc
cư không được đọc kinh sách, không được nghe băng, không được đọc sách báo,
không được nói chuyện với mọi người, chỉ cần thiết thưa hỏi pháp tu tập mà
thôi. Nếu người sống không đúng hạnh độc cư thì chẳng bao giờ mà “ly dục,
ly ác pháp” được, vì tâm con người vốn ham mê vui thích, sống độc cư
cô đơn chịu không nổi.
(01:14:37) Nên
thường phá Hạnh Độc Cư: nói chuyện, đọc kinh sách, nghe băng, do đó mà người tu
hành Thiền Định mãi mãi chẳng đạt Thiền Định. Nếu mà ức chế tâm không vọng tưởng
cho đó là Thiền Định thì điều đó là điều sai. Tại vì bí quyết của sự tu tập Thiền
Định là độc cư
Vì có độc cư
tâm mới tuôn trào, tâm tuôn trào ta mới đạt được tâm ly dục ly ác pháp, vì tuôn
trào mãi, mà không sai sử, phá Hạnh Độc Cư của chúng ta được cho nên tâm không
còn tuôn trào nữa. Nếu tâm tuôn trào mà chúng ta theo tâm tuôn trào đó mà phá Hạnh
Độc Cư thì như chúng ta tiếp nhận vào, từ bên ngoài thêm vào tâm chúng ta nữa.
Do đó chúng
ta không làm sao ly dục ly ác pháp được, như hồi nãy Thầy đã nói, muốn tu tập
Thiền Định thì phải Giới Luật. Giới Luật phòng hộ sáu căn, sống đời sống thiểu
dục tri túc, rồi ăn, rồi ngủ, rồi độc cư. Đó là những điều mà người tu sĩ muốn
làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì cần phải thực hiện những điều này.
Trước tiên lập
hạnh đời sống cho đúng cách của một người tu sĩ giải thoát. Nếu không lập hạnh
được thì dù có ngồi thiền năm, bảy ngày cũng vẫn là tà thiền, tà đạo không thể
nào là chân chính của Thiền Định được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét