305- KHAI THỊ PHÁP TU GIỚI, ĐỊNH, TUỆ
(00:00) Sư
Minh Trí: …Và ngày hôm qua mà Thầy xuống, vậy là con nói với chúng là
Thầy xuống thì Thầy vẫn còn mệt, cho nên mình chưa tập được. Hôm nay con tranh
thủ khi sáng mà con xuống, xuống đây đó là Thầy mừng, chào Thầy đi.
Thành thử ra
là con có viết cái giấy tờ, hồi trưa khoảng một giờ mấy, con tranh thủ con xuống
đây, xuống đây Thầy chưa về thì con cũng hơi nản một chút, không biết làm sao gặp
Thầy đây? Con chỉ gặp Thầy là thưa với Thầy là con cũng muốn học theo Pháp của
Thầy, vì sao? Vì con thấy quý thầy ở trên Thường Chiếu, thầy nào tu rồi cũng
mang bệnh. Tại sao tu rồi cũng mang bệnh? Như chỗ đó, như người tu là không có
bệnh, mà tại sao người tu, người nào cũng bệnh rề rề? Đến nỗi ông thầy gì là em
của thầy Hòa Thượng, ông Sáng! Bị bệnh, đi rồi, chết rồi, mà ung thư chứ đâu phải!
Cho nên từ
cái đó, con thấy, con còn phân vân lắm. Hôm nay con gặp Thầy, chỉ mong Thầy chỉ
cho con một Pháp, con học với Thầy về cái Pháp đó.
Cái thứ hai
nữa là mấy thầy ở dưới này, con về, trong những ngày mà con lên gặp Thầy thì
con nói là Thầy Thông Lạc ở một chỗ ở, con thấy rất là đúng với Pháp của Phật
là Thầy không có bành trướng ra ở chùa to Phật lớn, mà Thầy ở từ cốc này qua cốc
nọ. Cho nên con thấy, thì mấy ông có bài bác con chỗ này: “Thầy Thông Lạc
hiện nay là tu hơi lệch cái Định Không Tưởng của thầy Hòa Thượng.” Con
mới hỏi tại sao thầy dám nói như vậy? Thì mấy thầy ấy cho biết là Thầy tu theo
đường lối Diệt Tận Định. Còn thầy Hòa Thượng thì Định Huệ song tu, Định cùng với
Huệ, Huệ cùng…Thành thử ra con cũng không rành chỗ đó.
Từ đó con mới
tìm Thầy để hỏi, xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con cái đó. Một cái thứ nhất là về
vấn đề cái Pháp của Thầy tu. Một cái thứ hai là về cái đường lối của Thầy.
(02:17) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy nói về đường lối của Hòa Thượng với đường lối của Thầy.
Đường lối của Hòa Thượng là cái chiều rộng, nó không phải là chiều sâu, cho nên
quý thầy phải bệnh tật. Cái chiều rộng nó, cái lời giảng của Hòa Thượng, cái
chiều rộng chúng ta thấy, chúng ta đối xử này kia, điều đó đem đến cho chúng ta
sự an ủi. Còn cái chiều sâu thì nhìn rõ ràng là Thiền Định Hòa Thượng dạy không
có chiều sâu đâu. Nếu mà chiều sâu thì quý thầy không có bệnh. Có đúng không?
Bây giờ Hòa
Thượng dạy như vậy mà chiều rộng để mà chặn đứng người ta đừng có tu theo tà
pháp ngoại đạo mà thôi. Chứ không khéo người ta tu Thiền xuất hồn hoặc thiền
này kia, rồi đủ loại hết. Người ta có đi đến đâu mà nhiều khi người ta trở
thành… những cái thiền tai hại, phải không? Hòa Thượng đã có chiều rộng để mọi
người ta thấy đây là Chánh Pháp như vậy, như vậy đó.
Nhưng mà chiều
sâu, là người nào thực hiện chiều sâu? Chiều sâu phải đi từ Giới, Định, Tuệ.
Cho nên cái người tu Giới, Định, Tuệ, Giới là Đức Hạnh, Đức làm người và Đức
làm Thánh. Thầy nói như thế này là một vị Thánh Tăng thì làm sao mà ăn ba bữa
như người phàm phu. Ăn một bữa là đúng với Thánh chứ, bởi vì không còn tham đắm.
Ngay chỗ ăn đó là cái dục rồi, phải không?
Mà quý vì
còn chiều ăn, sáng ăn rồi uống sữa, uống này kia thì như vậy rõ ràng là còn chạy
theo cái dục của khẩu nghiệp của mình chứ gì? Như vậy là quý thầy bây giờ, Phật
tử cung cấp này kia, cúng dường nhiều quá, rồi ăn không hết, mập ù thành ra phải
bệnh thôi chứ sao? Bệnh là do cái ăn mà bệnh chứ. Còn người ta ăn một bữa làm
sao người ta bệnh được! Như Thầy bây giờ ăn một bữa, quý thầy so với Thầy ăn một
bữa được không? Mà Thầy giải thoát! Sáng Thầy khỏi ăn, Thầy ngồi chơi thanh thản.
Tu hành đâu phải ngồi thiền loại đó đâu, loại thiền ức chế, cái hình thức thiền
đó, để giữ người ta đừng có đi vào cái đó chứ nó không có đi sâu được đâu.
(04:18) Còn
Thiền của Phật- người ta vừa tỉnh thức ở đây thì người ta xả tâm, người ta
không có để cho đi vào chỗ phạm. Bây giờ Sổ tức này, Tùy tức, đều là thiền ức chế.
Mà Thiền của Phật dạy, Định Niệm Hơi Thở Phật dạy, cũng hơi thở, mà Phật dạy
như thế nào? Dạy rất rõ, Đức Phật, thí dụ như dạy rất rõ là như thế nào? “Hít
vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra”, tức là không phải
là mình để tự ngầm trong đó, mình hít thở ra, thở vô, mà phải hướng tâm nhắc
nó, tác ý ra.
Mà mình nói
mình tác ý ra, mình bị động sao? Lẽ đương nhiên là chúng tôi muốn tu cái định
“Diệt Tầm, giữ Tứ”, tức là diệt cái vọng tưởng đó thì tôi cần phải tác ý ra. Mà
tác ý ra không có nghĩa là tôi cái tác ý cái chỗ này- tác ý để mà tỉnh thức
trong hơi thở- đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
thì Đức Phật dạy tiếp, chúng ta thấy rất rõ là: “Quán ly tham, tôi biết
tôi hít vô. Quán ly tham, tôi biết tôi thở ra”. Cái "hơi thở
ra" và "hơi thở vô" là để chúng ta tỉnh
thức trong hành động của hơi thở, nhưng "ly tham" chính
là chỗ xả tâm.
Còn bây giờ
mình biết hơi thở ra, hơi thở vô mà mình không ly cái gì hết thì tức là ức chế
cái tham, sân, si của mình rồi. Cho nên cuối cùng quý thầy tham ăn, tham ngủ…đủ
loại, cho nên quý thầy vẫn ngơ. Bây giờ quý thầy có ngồi ba, bốn tiếng đồng hồ,
quý thầy vẫn gục. Càng ức chế, quý thầy là tự làm khổ mình chứ đâu có gì là giải
thoát, phải không? Con thấy không?
Cho nên Phật
dạy Định Niệm Hơi Thở chứ đâu phải là Quán Sổ Tức Quan. Con không có đọc những
cái, bởi vì con chưa có duyên gặp Thầy, con sẽ đọc sách của Thầy, con sẽ thấy
Phật dạy như thế nào, Thầy dạy như thế nấy. Thầy đi con đường này, Thầy đã thấy
rõ. Cho nên ở đây muốn giải thoát hay là tu ăn, tu ngủ? Hay là muốn tu
"chùa to tháp lớn" hay "Phật lớn"? Nếu mà "chùa to Phật
lớn" thì mình dính mắc rồi, mình đâu xả bỏ được. Như vậy là mình là nhà
giàu rồi.
(0606) Vô thấy
cơ sở của quý thầy, thật sự ra từ cái thất của quý thầy, Thầy nói thật sự ra
cái nhà giàu, họ cũng thua. Còn ăn uống thì nhìn cái giường chõng của họ mà để
nào sữa, nào bơ, này kia. Thầy nói thôi rồi, cái chuyện này quý thầy tu ăn, tu
ngủ, tu thực phẩm, tu giàu sang chứ đâu phải quý thầy tu giải thoát! Giải thoát
thì quý thầy bỏ, phải ở hang, ở rừng, ở núi, ở chòi tranh, vách lá mới là giải
thoát chứ! Quý thầy tu cái kiểu này là quý thầy chôn chặt mình ở trong dục lạc
thế gian rồi.
Thầy qua
thăm thầy Phước Hảo, giở cái giường lên, nào sữa, nào này kia, đủ thứ, cho nên
thầy bệnh là phải. Mà thầy đâu có ăn được. Rõ ràng là Phật tử cúng dường mà thầy
ăn được, thầy ăn gạo lứt, muối mè à. Nhưng mà sự thật ra, cúng dường thì thầy để
đó, rồi để cho người này, người kia chứ thầy đâu có ăn được. Nhưng mà để đó làm
gì?
Cuối cùng đó
là, Thầy nói, Thầy nhìn thấy cái sai, ăn uống của quý thầy quá sai. Sáng này,
trưa này, chiều, lao động, còn thêm uống nước này kia nữa. Trời ơi! Ăn còn sung
sướng hơn người ngoài đời nhiều! Mà trong khi mình có làm cái gì ra tiền đâu,
bao nhiêu mồ hôi, nước mắt người ta cúng dường?! Quý thầy sẽ thọ tội này! Thầy
nói thẳng nói thật.
Bởi vậy cho
nên Phật dạy chúng ta tu Định Niệm Hơi Thở. Nghĩa là nương vào hơi thở để tỉnh
thức xả tâm, chứ không phải nương vào hơi thở để mà ức chế tâm.
Sư Minh
Trí: Dạ, hai
cái đó. Không có sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét